Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
“Xin chào, tôi là Hàn Diệp Thần”. người đàn ông ưu nhã cười một tiếng, chủ động vươn tay chào hỏi Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn cũng gật đầu đáp lễ một cái, lịch sự vươn tay:” Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. Nàng nhớ hắn là người ngày đó đụng phải nàng tại trong phòng giải khát của công ty.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng cũng không biết lời nào để nói. Lạc Tích Tuyết phát hiện người đàn ông này rất an tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau nàng lúng túng cười một tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc của hai người:”Tôi phải đi trước, tạm biệt”. Nói xong, nàng xoay người rời đi. Hàn Diệp Thần nhìn phương hướng nàng rời đi một đôi mắt thâm u bỗng nhộn nhạo hẳn lên, giông như nội tâm khô héo lâu nay của hắn được một giọt nước tươi mát nhỏ vào.
“Lạc Tích Tuyết” hắn nói thầm tên nàng, khóe miệng khé nâng lên thành hình cánh cung.
Lạc Tích Tuyết ở trong phòng rửa tay, nhắn vài tin nhắn với Tiếu Vũ Trạch, tâm tình bình tĩnh đôi chút mới bước ra khỏi toilet.
Nàng ở trong phòng tiệc tìm kiếm bóng dáng của Lạc Thiên Uy, chỉ thấy hắn bị một đám người vây quanh trò chuyện. Nàng cũng không muốn quấy rầy hắn nên lặng lẽ đứng ở một góc cẩm một ly rượu ưu nhã uống.
“Tiếu thư xinh đẹp có thể uống chung với tôi một ly không?” Lãnh Khinh cầm một ly rượu đỏ đi về phía nàng khuôn mặt tuấn tú mê người mang theo một nụ cười tà mị, thanh âm cợt nhã mị hoặc hỏi nàng.
“Vâng được ạ”.Lạc Tích Tuyết do dự gật đầu đồng ý, mặc dù đối với người đàn ông này nàng cũng không có bao nhiêu thiện cảm nhưng nhìn hắn là một vị khách quan trọng không thể đắc tội nên nàng cũng không còn cách nào khác.
Lãnh Khinh nâng con ngươi màu đen yêu mị của mình lên, vẻ không kiên nhẫn trong mắt Lạc Tích Tuyết đều lọt vào trong mắt hắn. Mới đầu hắn đối với người con gái này có chút hứng thú, đợi cho nàng buông lỏng sự đề phòng thì sẽ tiến lại gần nàng, cho đến khi một bàn tay không kiêng nế gì đặt trên đôi gò bồng đảo non mềm của nàng cũng thuận tiện đem nàng vây vào trong ngực.
"Anh…” thân thể nàng cứng đờ, cả người giật mình, nàng hoảng sợ vội vàng đẩy hắn ra. Người đàn ông này lại dám làm càn như vậy, trước mặt mọi người mà dám đùa giỡn với nàng. Nếu như hắn không phải là đối tác làm ăn của em trai mình thì nàng đã cho hắn một bạt tai rồi.
“Haha, tức giận sao? Thật thú vị” lãnh Khinh cuồng tà cười, một đôi con ngươi nóng bỏng không chút nào che giấu dục vọng của chính mình.
Bộ dáng nàng giờ phút này thật đáng yêu, gương mặt có hai rặng mây ửng đỏ, trong sự thanh nhã lại mang theo quật cường. Không giống như lúc nãy thấy hắn mà nàng có sự dè dặt nhưng vẫn toát lên phong tình vạn chủng.
Tim của hắn giống như lỡ nhịp một bước, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, có một cổ lửa muốn phun trào.
Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt liếc hắn, gương mặt đỏ lên, nàng thừa nhận muốn cùng hắn nói chuyện nhưng không có nghĩa là hắn lại sàm sỡ nàng giữa chốn đông người như vậy chứ? Thật đê tiện.
“Thật xin lỗi tôi có việc phải đi trước”Trong mắt nàng hiện lên một mảnh chán ghét, Lạc Tích Tuyết xoay người chuẩn bị rời đi thì ngay tại lúc này, ánh sáng trong phòng đột nhiên bị tắt cả phòng một mảnh tối đen. Trong đại sảnh tất cả mọi người đều kinh hoảng hét lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lạc Tích Tuyết cũng mờ mịt co hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to lớn kéo vào trong ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...