Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn


Edit : babynhox
Ở một chỗ ngoài ngoại ô vắng vẻ, gió lạnh vù vù kéo tới, làm cho người ta không nhịn được lạnh rùng mình.
Hai người đàn ông lớn tuổi đứng song song, hai bên tóc mai của bọn họ đều là hoa râm, nhưng phong thái uy phong tuấn lãng của năm đó không giảm chút nào, một đôi mắt tinh sáng ngời sâu sắc mà có thần nhìn về phía bên kia, đáy mắt chỉ có lãnh khốc cùng thù hận vô tận.
Không ai biết đã xảy ra cái gì, cũng không có người nào biết bọn họ nói với nhau chuyện gì, chỉ có một trận tiếng súng vang đột ngột truyền đến, chim ở trong rừng cây ngoại ô dồn dập bay xuống. . . . . .
Phương Tiêu Thần cùng Lạc Chấn Long lần lượt ngã xuống giữa vũng máu, bọn họ cùng hủy diệt nhau rồi.
"Ba, ba không thể chết được." Phương Tử Nhan vọt tới, nước mắt chảy dài xuống, gắt gao ôm thân thể Phương Tiêu Thần.
Lãnh Khinh Cuồng cùng cô chạy tới cũng sợ ngây người, như thế nào hắn cũng không dự đoán được là loại kết cục này, rõ ràng Lạc Chấn Long đi tới địa bàn của bọn họ, nghĩa phụ giết ông ta dễ như trở bàn tay, vì sao ông còn một lòng muốn chết chứ?
"Các người—— đều đã tới!" Phương Tiêu Thần miễn cưỡng hé miệng, phát ra tiếng nói mỏng manh.
"Ba nuôi, con không cho ba chết, con nhất định sẽ báo thù cho ba!" Lãnh Khinh Cuồng gắt gao cắn răng
"Thời gian của ba vốn không còn nhiều, là oán hận làm cho ba kiên trì sống đến bây giờ, bây giờ gặp Lạc Chấn Long một lần, tất cả ân ân oán oán năm đó, chúng ta đều vừa kết thúc rồi, các con không cần thiết vì ba mà đối địch với người của Lạc gia ." Phương Tiêu Thần nói đứt quãng.

Lãnh Khinh Cuồng cố nén đau thương, ghé vào trước người Phương Tiêu Thần: "Ba nuôi, từ nhỏ con đã đi theo ba sống nương tựa nhau,sao ba có thể bỏ rơi con và Tử Nhan? Sau này, chung con phải làm như thế nào?"
Lãnh Khinh Cuồng thu thu lại thói quen đùa giỡn trên mặt, hắn chưa bao giờ thất lễ giống như thế này, nhưng hiện giờ cha nuôi đối với hắn ân trọng như núi muốn rời bỏ hắn, nước mắt trong con ngươi tối đen không nhịn được mà tràn ra.
"Nhan Nhan!" Phương Tiêu Thần gian nan giơ cánh tay lên, vuốt ve đầu con gái nhỏ, yêu thương nói: "Sau này con đi theo anh Khinh Cuồng, ba không có con trai, đã gã Lạc Tích Tuyết chị của con cho Lãnh Khinh Cuồng, sau này nó là anh rễ của con, con phải ngoan ngoãn nghe lời nó."
"Hu hu, ba ba không cần chết, ai nói Nhan Nhan cũng không nghe, chỉ nghe lời ba!" Phương Tử N0han liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
Phương Tiêu Thần thở dài lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, cố hết sức nhúc nhích môi: "Khinh Cuồng, sau này hai đứa con gái cùng với công ty, tất cả đều nhờ vào con rồi."
"Ba nuôi, người yên tâm, con đồng ý với ba, nhất định sẽ chăm sóc bọn họ, ba không cần chết!" Lãnh Khinh Cuồng dùng sức gật đầu, siết cầm bàn tay lãnh lẽo của Phương Tiêu Thần.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, tay của Phương Tiêu Thân đã từ trên tay hắn rớt xuống, thân thể đã không nhúc nhích rồi.
"Ba! !" Phương Tử Nhan la hét thê lương, vang vọng một mảnh.
Mà bên kia, Lạc Chấn Long cũng hấp hối.
Chỉ là ông kiên trì, lưu lại hơi thở cuối cùng, nhất định phải chờ Lam Thư Đình đưa Hàn Diệp Thần tới gặp ông.
"Bác trai, bác như thế nào? Con đưa bác đi bệnh viện?" Hàn Diệp Thần đang họp ở Nam Mĩ, nhận được điện thoại của Lam Thư Đình, lập tức ngồi máy bay trực thăng chạy đến.
"Không cần." Lạc Chấn Long khoát tay, đã là có khí vô sức: "Sau này Lạc thị nhờ con, con là con trẽ tốt nhất mà ta nhận định."
"Bác trai, bác đừng nói như vậy, kỳ thật con. . . . . ." Hàn Diệp Thần cảm thấy xấu hổ, hắn không nghĩ tới Lạc Chấn Long sẽ coi trọng hắn như vậy.
"Con nhất định phải cưới Tĩnh Nam, sau này Lạc thị sẽ xác nhập với Hàn thị, Thiên Uy đã mất, bác đem toàn bộ sản nghiệp chuẩn bị cho nó giao lại cho con, nhưng con phải đồng ý với bác, cưới Tĩnh Nam, quản lý tốt Lạc thị." Lạc Chấn Long đưa ra yêu cầu cuối cùng.
Hàn Diệp Thần lộ vẻ khó xử, người hắn yêu trong lòng là Lạc Tích Tuyết, hắn không muốn trái lòng mà cưới Vi tĩnh Nam, Nhưng mà bác trai đang hấp hối, dù sao hắn cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của một người sắp chết.
"Diệp Thần, con mau trả lời đi, lão gia cũng đã như vậy, chẳng lẽ con muốn ông ấy chết không nhắm mắt sao?" Lam Thư Đình thúc giục, nước mắt cũng rớt xuống.
Suy cho cùng thì bà cũng đi theo Lạc Chấn Long nhiều năm, tuy biết bản thân vĩnh viễn chỉ là thế thân, nhưng dù sao bà cũng có chút tình cảm với ông, không nghĩ tới nhanh như vậy ông phải rời khỏi bà rồi.
"Lão gia, ông không thể chết được, lão gia, ông chết tôi phải làm sao bây giờ?" Lam Thư Đình nằm rạp lên người Lạc Chấn Long, còn liên tục khóc.

"Thư Đình, mấy năm nay đi theo tôi đã ủy khuất cho bà, sau khi tôi đi, bà tìm người tốt để tái giá đi." Lạc Chấn Long thở dài một hơi, bỗng nhiên hai bên ngực nảy lên một ngụm máu, ông ho khan vài tiếng, trút hơi thở cuối, cũng đi theo Phương Tiêu Thần.
Hai người đàn ông tranh đấu cả đời, kết thúc ân oán nhiều năm, cuối cùng cũng chỉ trong một cái nháy mắt.
Người nhà hai bên khóc lóc nức nở, khóc không thành tiếng, đắm chìm giữa đau thương nồng đậm.
Lúc Lạc Tích Tuyết nhận được tin tức, tất cả đều không còn cách cứu vãn nửa rồi.
Bất luận là ba ruột, hay là ba nuôi, cô cũng không thể nhìn mặt bọn họ lần cuối.
Nhìn hai người đàn ông ngã trong vũng máu, cô kinh hãi mở to hai mắt, giọng nói run rẩy: "Sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy?"
"Tích Tuyết, em đã đến rồi?" Hàn Diệp Thần quay đầu lại, là người đầu tiên phát hiện Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hắn: "Hàn Diệp Thần, sao anh lại ở đây?"
"Chị Tích Tuyết, ba đã chết, ba đã rời khỏi chúng ta!" Phương Tử Nhan đột nhiên vọt vào trong lòng Lạc Tích Tuyết, khóc lóc nức nở.
"Cái gì?" Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, thiếu chút nữa đứng không vững.
Không tồi lãnh hết sức lông bông đúng lúc chạy tới, đỡ nàng.
"Ba nuôi vừa mới quyết đầu với Lạc Chấn Long ở đây, bọn họ cùng trúng đạn mà chết!" Lãnh Khinh Cuồng do dự thật lâu, mới thật nghiêm túc nói cho cô biết.

Nước mắt trong mắt Lạc Tích Tuyết liền dâng lên, cô khó có thể chấp nhận: "Tại sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy?"
Nhưng, chuyện càng làm cho cô khó có thể chấp nhận, còn đang ở phía sau.
Nghe xong vấn đề của cô, tất cả mọi người đều trầm mặc, nên nói với cô như thế nào, chuyện Lạc Thiên Uy đã qua đời?
Thoáng cái hai người ba chết, lại thêm tin tức em trai bị tai nạn xe mà chết, cô gái yếu ớt nhỏ bé này nhất định sẽ sụp đổ.
"Các người làm sao vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ba đang yên lành vì sao lại quyết đấu, rốt cuộc toàn bộ đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tích Tuyết thấy tất cả mọi người không nói lời nào, cô lại càng sốt ruột.
Không khí ngột ngạt. . . . . .
"Tích Tuyết, tốt nhất em phải chuẩn bị tâm lý." Lãnh Khinh Cuồng dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Ngực Lạc Tích Tuyết cứng lại, có thể để cho Lãnh Khinh cuồng luôn luôn đùa bỡn lộ ra vẻ mặt khó xử như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Quả nhiên, một giây sau, cô nghe được mẹ kế Lam Thư Đình căm giận mở miệng.
"Nếu không phải Thiên Uy đến gặp mặt mày, thì làm sao có thể xảy ra tại nạn xe cộ mà chết?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui