Editor: Trâm Trần
“Em”
Lạc Thiên Uy hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Tích Tuyết lại có phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời cơ hồ chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía cô.
“Tích Tuyết, em nói cái gì?”
Đến khi cô tỉnh tảo hẳn mới ý tức mình đã lỡ lời, cô vội vã cúi đầu, trong mắt loé lên tia ảo não. Cô tại sao có thể ở trước mặt anh ta chỉ trích anh ta đi tìm người đàn bà khác đây? Điều này không phải chứng tỏ là cô đang ghen sao?
Trong lòng thầm mắng chính bản thân mình, ngoài miệng lại lập tức sửa lại lời đã nói:”Không có gì, tôi chỉ nói bậy thôi”.
Nhưng vẻ mặt ngượng ngùng, ảo não của cô làm sao có thể tránh được ánh mắt của Lạc Thiên Uy.
Anh lập tức giữ chặt hai vai của cô, trong mắt mang theo tia vui mừng không thể nào tin nổi:”Tích Tuyết, em đang ghen sao?”
Nghe được thanh âm của anh không che giấu chút nào vui vẻ cùng đùa giỡn, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy bản thân càng không có đất dung thân, cô dùng sức đẩy anh ra.
“Tôi không có. Anh có bạn gái tôi vui mừng còn không kịp sao lại phải ghen, như vậy ít nhất anh sẽ không làm phiền đến tôi nữa, tôi vui mừng còn không kịp đây”.
Cô tự nhiên lại nói một hơi, càng nói như càng phơi bày sự quan tâm của cô đối với anh vậy.
“Haha, thì ra Tích Tuyết quan tâm tôi như vậy à”. Lạc Thiên Uy cười đến không khép miệng được, bàn tay không kịp chờ đợi đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của cô, ở trên gương mặt oánh nhuận của cô hạ xuống một cái hôn trộm.
Lạc Tích Tuyết hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, mặt đỏ lên:”Tôi không có, anh đừng hoang tưởng”.
“Em không có gì?” Lạc Thiên Uy nâng nhẹ lông mày, tà khí tiến đến gần cô.
Lạc Tích Tuyết bị hơi thở của hắn càng ngày càng tiến tới gần làm cho suy nghĩ của cô bị rối loạn, giùng giằng muốn nhảy xuống kệ bếp:”Tôi không để ý đến anh nữa, anh tự luyến một mình đi, mau buông tôi ra”.
“Không thả!” Lạc Thiên Uy gắt gao ôm chặt cô, kiên trì không chịu buông.
Lạc Tích Tuyết giận tái mặt, uy hiếp hắn:”Nếu không buông thì tôi sẽ giận đấy”.
Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, tà ác hí mắt cười một tiếng, bất chợt cúi đầu, cách lớp áo ngủ thật mỏng hắn không chút khách khí cắn lên đôi vú mềm mại trước ngực của cô.
“A ưm”.
“A Thiên Uy”.
Lạc Tích Tuyết bị bất ngờ không nhịn được gọi ra tên của hắn, cảm giác sảng khoái cùng bành trướng làm cho ánh mắt của cô càng ngày càng trở nên mê loạn.
“Có cảm giác rồi sao?” nụ hôn ẩm ướt của Lạc Thiên Uy rơi xuống khắp phần cổ của cô, một bên hôn một bên nhiệt tình hỏi:”Có phải muốn tôi không?”
“Tôi không có!” Lạc Tích Tuyết kiên quyết không chịu thừa nhận, cô chết cũng cắn chặt môi, không để cho những tiếng rên khiến người khác đỏ mắt tía tai của mình tràn ra ngoài.
“Tích Tuyết không ngoan, không chịu nói thật nên phải chịu phạt” Lạc Thiên Uy tà tứ cười, bàn tay từ dưới váy ngủ của cô đưa vào trong, đặt lên ngực của cô.
Lực lớn làm cho Lạc Tích Tuyết bị đau kêu lên một tiếng, Lạc Thiên Uy sớm đã chuẩn bị nên nhanh chóng chui vào miệng cô, dây dưa lưỡi của cô, nhiệt liệt khuấy động. Đấu lưỡi trêu đùa, lướt qua, tràn đầy dụ hoặc và khẩn cầu.
Đầu lưỡi quấn chặt si mê, chống đỡ ngay cổ họng của cô. Lạc Tích Tuyết cảm giác mình hít thở không thông, tay của anh đặt tại trên vai của cô, một chút cô cũng không thể cử động được, bị buộc hé miệng, cố gắng hô hấp, lại đổi lại việc anh càng dây dưa nhiều hơn.
Nụ hôn lúc này đã đi tới cổ của cô, ngay xương quai xanh, ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve từng chút một thân thể của cô, một đường trợt xuống. Theo bản năng thân thể của cô càng ngày càng run lẩy bẩy, trong lòng cô rất lo lắng biết rõ bọn họ là chị em khong thể nào xảy ra quan hệ cấm kỵ như vậy.
Nhưng bản thân lại phản bội chính bản thân mình, hưng phấn khác thương, cô có thể cảm thấy thân thể của mình đối với anh có khát vọng cỡ nào.
“Tích Tuyết, anh nghĩ anh muốn em!” Lạc Thiên Uy thở gấp, khí nóng trong miệng dâng lên từng tầng sóng nhiệt, hai tay anh nâng gương mặt của cô lên, tròng mắt tĩnh mịch như biển sâu khoá chặt cô.
“Chúng ta…” cô nhìn anh với ánh mắt do dự, hàm răng trắng bóng khẽ cắn chặt môi dưới, bởi vì dùng sức mà nơi đó lưu lại một đạo dấu răng.
Không thể phủ nhận là cô cũng rất muốn anh, nhưng cô xấu hổ nên không thể nào mở miệng được.
Với chướng ngại quá lớn trong lòng cô không thể nào chấp nhận khát vọng đối với anh, cùng anh tiếp tục duy trì mối quan hệ không bình thường này.
Lạc Thiên Uy không đợi cô trả lời, anh chợt kéo cổ áo ngủ của cô xuống, xé cả nội y, hung hăng cúi đầu ngậm một bên ngực mềm mại của cô.
“A!!!” Lạc Tích Tuyết kêu đau nhưng lại bị anh lần nữa dùng miệng chặn lại.
Kịch liệt hôn, quên mình dây dưa, môi của anh mang theo khí tức đè xuống, hơi thở cường thế bao trùm lấy cô.
Trong nháy mắt ngọn lửa kích tình được đốt lên.
Trên mặt của Lạc Thiên Uy lúc này là vô cùng thoả mãn, anh tự tay lấy những sợi tóc ướt mồ hôi trên mặt của cô ra, vốn là một gương mặt tuyệt mỹ nhưng giờ phút này bởi vì tình triều mà càng thêm ửng đỏ mê người.
Anh nhìn cô, nhìn đến ngây dại.
Cho tới bây giờ thấy được cô, đầu óc của anh sẽ tự động mất đi năng lực suy tư, từng vẻ mặt của cô, mỗi câu nói cũng có thể nắm giữ ý chí của anh, ảnh hưởng tâm tình của anh.
Anh nghĩ muốn cô, giống như mọt thiếu niên mới lớn muốn được nếm thử hương vị của tình yêu, muốn có được người con gái mà mình yêu mến, cơ hồ không cần lý trí và logic.
Anh, hiện tại liền muốn triệt triệt để để cảm thụ cô!
Lạc Thiên Uy bắt đầu luật động, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng khiến cô khó thở.
“Ừ ừm nhẹ một chút!” cô đè nén bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn ở trước ngực của anh, cầu xin anh.
Lạc Thiên Uy bị vẻ mặt ẩn nhẫn cùng ngượng ngùng này của cô kích thích, anh căn bản không thể nào dừng lại được, ngược lại phía dưới càng lúc càng luật động nhanh hơn, càng lúc càng mất khống chế.
Lạc Tích Tuyết cắn răng, né đầu qua lại, khổ sở ẩn nhẫn. Bọn họ hiện tại đang ở trong phòng bếp cách phòng khách không xa, ngộ nhỡ ban đêm có người giúp việc thức dậy phát hiện ra bọn họ thì hỏng bét, cô không dám lên tiếng.
Nhưng cô càng khẩn trương thì thân thể lại càng căng thẳng, Lạc Thiên Uy chỉ có thể nâng hông của cô lên, nặng nề đẩy vào, lực càng lúc càng lơn.
“Ngoan, thả lỏng đi, em càng như vậy tôi lại càng nhịn không được mà muốn em”. Anh nặng nề thở hổn hến, đầu lưỡi liếm lỗ tai của cô, tà tứ trêu chọc.
Thân thể của cô khẽ run một chút, cô cắn môi dưới:”Thiên Uy, chúng ta vào phòng có được hay không? Bên này cách âm không tốt lắm, không cần ở chỗ này!!!”
Lạc Thiên Uy đã nhiệt huyết sôi trào, cô ngượng ngùng làm cho hắn bành trướng, cả động tác cũng thô lỗ hắn, làm gì còn có tâm tình mà đổi địa phương.
Tiêng thở dốc tràn đầy cả căn phòng bếp, hai người ôm nhau thật chặt, dây dưa như loại dây leo, trong không khí tràn ngập tư vị hoan ái.
Ngay tại lúc này trong phòng khách một chiếc đèn trên tường chợt sáng lên, tiếp đến là tiếng bước chân của người nào đó
Lạc Tích Tuyết ngừng thở, vội vàng đưa tay ra che miệng của Lạc Thiên Uy lại, một tay khác che miệng của mình, sợ bọn họ sơ suất một cái sẽ làm cho ho bị phát hiên ra.
Lạc Thiên Uy vẫn như cũ không hề cấm kỵ gì mà muốn cô lúc này so với lúc trước càng lúc càng mãnh liệt hơn. Trên tâm lý đè nặng cộng thêm thân thể bị hành hạ làm cho Lạc Tích Tuyết thật không biết làm sao.
Cô há miệng cắn một cái thật mạnh trên bả vai của Lạc Thiên Uy, dùng ánh mắt cảnh cáo anh. Nhưng anh vẫn hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ uy hiếp của cô, thoáng lui một chút sau đó lại đột ngột đâm mạnh vào.
Lạc Tích Tuyết lấy tay nắm chặt kệ bếp, nức nở khẩn cầu hắn dừng lại, hoặc là trở về phòng tiếp tục, nhưng Lạc Thiên Uy cứ muốn lén lút như vậy để tăng kích thích.
“A!” rốt cuộc, dưới sự kích thích xấu xa của Lạc Thiên Uy, cô nhịn không được thét lên một tiếng chói tai.
Cũng vì tiếng la này đã dẫn đến sự chú ý của các người làm nữ đang nói chuyện ở trong phòng khách.
“Người nào ở trong bếp?” người làm nữ nghe được thanh âm từ phòng bếp phát ra nên cất bước hướng phía phòng bếp đi đến.
Cả người Lạc Tích Tuyết cứng đơ, nếu để cho người khác phát hiện cô cùng em trai nửa đêm không ngủ, ở trong phòng bếp vụng trộm, truyền tới tai của ba thì họ xong đời.
Cô dùng tay níu lấy áo của Thiên Uy, cả người co rút nhanh. Lạc Thiên Uy không thể ức chế được gầm nhẹ, cô gái này nhất định là cố ý muốn lấy mạng anh đây mà.
“Là tôi, các người trở về phòng đi” hắn ách giọng hướng người bên ngoài phòng bếp quát. Người làm nữ vừa bắt đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy rra nhưng khi nghe được bên trong truyền đến tiếng rên rỉ đè thấp lập tức phản ứng kịp chuyện gì.
Thiếu gia hiện tại đang cùng An tiểu thư tình yêu cuồng nhiệ, người trẻ tuổi tìm kiếm kích thích cũng rất bình thường, bọn họ còn chưa muốn quấy rầy để bị đuổi việc đâu.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Lạc Thiên Uy lúc này mới từ phòng bếp lấy quần áo rơi đầy trên mặt đất quấn chặt ôm Tích Tuyết trở về phòng.
Lạc Thiên Uy giày vò cô đến tờ mở sáng mới bắt đầu cho cô đi ngủ, cái buổi tối này không biết anh muốn cô đã bao nhiêu lần, mỗi lần đều khiến cô nức nở cầu xin. Anh không cách nào kháng cự cám dỗ mà cô mang đến cho anh, chỉ cần có cô cho dù muốn anh chết hắn cũng nguyện ý.
Lạc Thiên Uy vòng tay ôm cô, giúp cô lau mồ hôi, khẽ hôn lên bả vai ướt đẫm mồ hôi của cô. Lạc Tích Tuyêt cũng mềm nhũn trong ngực của anh, để mặc anh ôm cô đi tắm rửa và dịu dàng lau hạ thân cho cô.
Nhìn động tác tỉ mỉ của anh, ánh mắt thâm tình, lòng của cô không nhịn dược run rẩy. chỉ là kích tình đi qua, cái cảm giác tội lỗi đó như cũ lăng trì lòng của cô.
“Chúng ta sau này đừng như thế này nữa, anh đã có bạn gái rồi, tối nay coi như là đêm cuối cùng của chúng ta thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...