Chương 773: Áp Ủ Đại Chiêu
Hạ Tịch Quán chẩn mạch Lục Tử Tiễn, trong đôi mắt sáng nhanh chóng cuồn cuộn ra tia lạnh sắc bén.
Lúc này Lục Tử Tiễn vung tay ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Lục Tử Tiễn trực tiếp hát ngã Hạ Tịch Quán.
Hiện tại Lục Tử Tiễn đã không còn chút yêu thương nào với Hạ Tịch Quán, chỉ còn thờ ơ, xem cô thành một người xa lạ, nên anh tràn ngập ghét vung tay như thế, hết sức dùng sức, Hạ Tịch Quán căn bản không đứng vững, lùi về sau máy bước, sắp ngã đến nơi.
Thế nhưng lúc này một cánh tay tráng kiện kịp thời chụp tới, trực tiếp nắm lấy vòng eo mềm củua Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán ngã vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.
Là Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình bảo vệ Hạ Tịch Quán, đôi mắt sâu như hố băng kia rơi vào trên người Lục Tử Tiễn cùng Dạ Minh Châu, lãnh đạm mở miệng: “Chúc mừng, nếu có thời gian, chúng tôi sẽ tham dự hôn lễ của hai người.”
Dạ Minh Châu là một thiên kim chanh chua có tiếng, rất ít sợ ai, nhưng trong xương cốt cô ta cũng rất sợ Lục Hàn Đình. Hiện tại Lục Hàn Đình lại bảo vệ Hạ Tịch Quán trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta chằm chằm, Dạ Minh Châu chọt rùng mình.
“Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.” Dạ Minh Châu lôi Lục Tử Tiễn đi.
Lục Tử Tiên theo Dạ Minh Châu rời đi.
Hạ Tịch Quán vẫn đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Lục Tử Tiễn và Dạ Minh Châu biến mắt, sắc mặt cô có chút trắng bệch.
Lục Hàn Đình cảm thấy sắc mặt cô dị thường, hạ mắt hỏi: “Làm sao, nhìn Lục Tử Tiễn ở cùng con khác kết hôn, thì trong lòng cô khó chịu như vậy?”
Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi nhỏ dài, cũng không nói gì.
Lúc này cô nhạy cảm nhận thấy được một ánh mắt tựa như độc xà dán trên người mình, Hạ Tịch Quán ngước mắt, nhanh chóng ở trong góc phòng mờ tối phía trước thấy được Dạ Vô Ưu.
//
Nhớ tới mấy lần giao thủ trước, Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên bình tĩnh tự tin như vậy, thể như đang ấp ủ đại chiêu gì, lẽ nào cái này đại chiêu chính là… Dạ Vô Ưu này?
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, tiếp tục hỏi thăm: “Y thuật Dạ Vô Ưu này rất lợi hại?”
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Dạ Vô Ưu làn người khiêm tốn nhất trong tứ đại hào môn, rất nhiều người ngay cả mặt của nó cũng chưa từng gặp qua, tôi chưa từng thấy Dạ Vô Ưu xuất thủ bao giờ. Nhưng Dạ lão rất coi trọng người cháu này, đặt hết tất cả hy vọng của Dạ gia lên người Dạ Vô Ưu.”