Bọn họ dĩ nhiên nói như vậy, ý kia là đợi mây tháng sau anh mới có thể nhìn được đứa bé, không gặp được Lục Họa nữa, đúng không?
Trong đuôi mắt Thượng Quan Mặc dâng lên vài phân lệ khí đỏ tươi, anh gio tay hắt hết toàn bộ văn kiện trên bàn làm việc xuống đất.
Lâm Bát Nhiễm còn không biết những chuyện này, nhưng cô đã giao ảnh chụp cho Thượng Quan Mặc, cô tin tưởng em trai mình và Lục Họa nhất định sẽ từ từ tốt hơn.
Cô hiệu rất rõ em mình, em trai rất yêu rất yêu Lục Họa, mặc dù thế sự phí hoài, thế nhưng không có gì có thể triệt để tách hai người yêu nhau ra xa.
Tối nay là Trung thu, Lâm Bát Nhiễm lấy bút ra bắt đầu vẽ thiết kế, trong khoảng thời gian này Trương Hàn không trở lại tìm cô, vừa rồi cô còn đánh một trận với Kiều Lan, hắn nói đêm nay biết ngủ lại ở chỗ Kiều Lan, Lâm Bất Nhiễm thực sự vui còn hơn tết đến.
Cô hy vọng hắn cả đời đừng tìm đến cô nữa, đề cô ở nơi này an tĩnh sông cũng được!
Đưa tiễn Thượng Quan Mặc, Trương Hàn trở về thư phòng bắt đầu làm việc, bắt tri bất giác liền làm việc đến rất khuya, lúc này.
tiếng đập cửa vang lên, giọng nói ỏn ẻn Kiêu Lan truyền tới: Hàn Vương, anh làm việc xong chưa, hiện tại đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi.
”
Trương Hàn không thích công việc của mình bị quây rây, hắn nhíu mày: “Vào đi.
”
Kiều Lan vui vẻ mở cửa thư phòng: “Hàn Vương~.
”
“Ai cho cô làm loạn, hiện tại không có chút quy củ nào rồi à, không thấy tôi đang bận à?” Trương Hàn NiEhg khách khí khiển trách.
Sắc mặt Kiều Lan trắng nhọt, cũng có chút uất ức: “Hàn Vương, nhưng là anh nói đêm nay lật thẻ em, đến chỗ em nghỉ ngơi mà.
”
Phải không?
Trương Hàn vỗ vỗ đầu mình, hắn sắp quên chuyện này rồi.
“Biết rồi, cô trở về trước đi, tôi lập tức liền đến.
”
“Vâng Hàn Vương~.
”
Kiều Lan nhanh chóng về tới phòng, ả đã tắm hơn một giờ, trên người thơm ngát, lại mặc chiếc váy lụa mỏng khiêu gợi, chỉ còn chờ Trương Hàn tới nữa thôi.
Thê nhưng, ả chờ rôi cực kỳ lâu, đến lúc sắp ngủ gật, cửa phòng mới bị đầy ra, Trương Hàn khoan thai tới chậm.
“Hàn Vương, anh rốt cuộc đã tới, Kiều Lan chờ anh rất lâu rồi.
” Kiều Lan nhanh chóng nghênh đón, vươn tay giúp Trương Hàn cởi áo nới dây lưng: “Hàn Vương, em giúp anh cởi áo ra, anh vào tắm rửa đi! Nếu như anh muốn em tắm củng cũng được, chúng ta cùng tắm.
”
Trương Hàn trực tiếp đầy Kiều Lan ra: “Tôi không cân cô hâu hạ, cô ngủ đi!”
Cái gì?
Kiều Lan cứng đờ, lẽ nào đêm nay ả lại phải một mình trông phòng sao?
“Hàn Vương, vì sao anh không động vào em, anh đã không động vào em, tại sao còn muốn lật thẻ em, tại sao còn muốn nhận em vào hậu cung của anh, em đã chịu đủ cuộc sông như thế rôi, em không muôn sông như vậy nữa.
” Kiều Lan ủy khuất nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...