Chương 290: Một Người Hay Là Một Đám Người?Yết hầu Lục Hàn Đình cuộn lên cuộn xuống, giống như đang lăn trên than hồng, đôi môi mỏng của anh tìm được miệng cô, hôn lên: “Lục phu nhân, sao miệng của em lại ngọt như vậy?” Hạ Tịch Quán bị anh hôn làm choáng váng, nét ửng hồng trên mặt lan đến cần cổ đẹp như thiên nga, cả làn da trắng noãn cũng như phủ một lớp đỏ nhạt.Ngay sau đó, thân hình cao lớn nặng nề của Lục Hàn Đình đè cô vào tường, anh vùi cô vào mái tóc dài của cô thở dốc: “Quán Quán, anh rất đau, muốn em rất nhiều, nhưng, hay là cứ để em lớn hơn nữa đi.” Hạ Tịch Quán cảm nhận được sự quan tâm nâng niu của anh, lòng cô ngọt ngào như được bôi một lớp mật, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.“Lục tiên sinh, hình như anh rất để bụng em và bác anh, còn có Lục Tử Tiễn ở cạnh nhau. Tại sao vậy, có phải anh chưa thẳng thắn với em chuyện gì không?” Trong chớp nhoáng, Hạ Tịch Quán cảm thấy cơ bắp của người đàn ông nhanh chóng thắt lại, cô sửa lời: “Nếu anh không muốn nói gì thì bỏ đi.” Lục Hàn Đình Đình vẫn duy trì tư thế như cũ, áp thân thể mảnh mai và tinh xảo của cô trong lòng mình, dùng đôi bàn tay to chụp lấy ót cô, anh từ từ nhắm đôi mắt tuần mỹ, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe được: “Thật ra thì không có gì đâu, anh không có nhiều tình cảm với họ, chính là… sau khi mẹ anh từ phòng nhảy xuống biển, tinh thần anh luôn không ổn định, hôm đó là tang lễ mẹ anh, bởi vì không tìm được thi thể, nên chỉ có bài VI “Hôm đó có một chuyện ngoài ý muốn, bài vị mẹ anh bị đốt, lúc anh thấy chỉ còn tro bụi, gió thổi qua, lập tức biến mất sạch sẽ…” “Anh rất tức giận, không kiềm chế được bản thân, ra tay đánh bị thương vài người, lúc ấy rất ầm ï, bệnh viện chẩn đoán cho anh, nói anh tinh thần không bình thường, sau đó, sau đó…”Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, che lại đôi mắt giăng đầy máu đỏ, vết thương bị chà xát lại lần nữa vạch ra, máu chảy dầm dè, anh đau đến cuộn người.Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ anh, Hạ Tịch Quán kiêng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái: “Lục tiên sinh, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ anh không phải một mình nữa, em sẽ vĩnh viễn luôn ở cạnh anh.” Lục Hàn Đình đặt tay lên eo yêu kiều của cô, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ tươi mà mù mịt: “Quán Quán, anh thú nhận với em. Trước khi gặp em, anh đã có một quá khứ tàn khốc, đó là khoảng thời gian đáng chật vật nhất trong cuộc đời anh, bác gái anh, Lục Tử Tiễn… tắt cả bọn họ đều là nhân chứng đoạn năm tháng kia, con người ta sẽ dần trưởng thành, khi em đã đủ mạnh mẽ với lớp áo giáp bên ngoài, bọn họ cũng không bao giờ có thể làm tổn thương em thêm được nữa. Bây giò anh không quan tâm đến tầm nhìn của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ riêng em, anh không muốn em biết đoạn quá khứ kia của anh, nên anh ngăn em đến gần với bác và Lục TửTiễn.” “Quán Quán, anh đã thẳng thắn với em rồi, sau này nếu bọn họ hay bắt kỳ kẻ nào nhắc đến quá khứ kia của anh, em đừng để ý đến bọn họ, xoay người rời đi, có được không?” Hốc mắt trắng noãn của Hạ Tịch Quán đột nhiên đỏ hoe, Lục tiên sinh bị bệnh, mẹ anh qua đời đã kích thích bệnh của anh, mà ở tang lễ có xảy ra chuyện bắt ngờ đó, hoàn toàn ép vỡ Lục tiên sinh đang kề cận mức giới hạn, cố ý khích anh đả thương người khác, từ đó bị bệnh viện hạ xuống một tờ giấy khám bệnh chứng nhận tinh thần không ồn định.Là ai trù tính hết thảy những thứ này, là một người, hay là một đám người?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...