Hai chân đặt xuống đất, cô không đứng vững, cơ thê lung lay sắp ngã xuông.
Thượng Quan Mặc liên vươn tay ôm vòng eo mêm của cô, bảo hộ cô ở trong ngực mình: “Sao mà em vụng về thế, đi đứng có chút cũng không xong?”
Sắc mặt anh rất tệ khiển trách cô một câu.
Lục Họa ngắng đầu nhìn anh, thầy được gương mặt anh tuần hiện lên vẻ sốt ruột cùng ghét bỏ.
“Tôi có thể tự mình đi.
” Lục Họa nhanh chóng giấy giụa, thoát khỏi cánh tay anh lui về phía sau hai bước, cách anh rât xa.
Lúc này thím Chu đã đi tới đỡ lấy Lục Họa: “Thượng Quan Thiếu chủ, Công chúa sau khi mang thai vẫn luôn nằm trên giường giữ thai, hai chân Công chúa thường bị tệ, có đôi khi sẽ bị chuột rút, thời điểm nghiêm trọng còn có thê mất đi tri giác, Công chúa tuyệt đối không phải cô ý.
”
Ánh mắt Thượng Quan Mặc thay đổi, nằm trên giường giữ thai, Hghiễm trọng đến thế sao?
Anh đột nhiên ý thức được, anh chưa từng tham dự vào trong khoảng thời gian Lục Họa mang thai, cô và con, anh hoàn toàn không biết gì cả.
Lục Họa nhìn thím Chu, trực tiêp cắt lời thím Chu: “Thím Chu, đừng nói những thứ này, chúng ta mau đi vào siêu âm thôi! Sau khi làm xong liền về nhà.
”
Nói rồi cô liền đi vào trong bệnh viện, cô đã muốn về nhà rồi, cô không muốn ở cùng một chỗ với Thượng Quan Mặc.
So với bị anh châm chọc khiêu khích, Lục Họa càng muộn ở trong phòng vô khuẩn dưới đất, bầu bạn với cô đơn vắng lặng hơn.
Còn về phần đứa bé, nếu như anh không thích, vậy cô sẽ không giao cho anh nữa.
Đứa bé này cũng chảy xuôi phân nửa cốt nhục Lục gia, thân nhân của cô sẽ chăm sóc con cô thật tốt.
Lục Họa đi thẳng vào bệnh viện.
Thượng Quan Mặc cứng đờ tại chỗ, anh có chi hồi hận, kỳ thực anh cũng không biết sao mình lại kỳ quái châm chọc như thế, Thượng Quan Mặc anh chưa từng như vậy qua, vì nó lộ rõ anh rất không có phong độ.
Thế nhưng, anh không nhịn được.
Vừa nhìn thấy cô, nhớ tới lúc cô tuyệt tình tàn HAT vứt bỏ mình, anh đã muốn cầm châm đâm cô một cái, để cho cô đi theo cùng anh.
Cô giận, anh biết chứ.
Cô một chút cũng không thay đồi, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ anh, một thân yêu ớt, cân người dỗ dành, toàn thân non nớt đến mức có thê bóp ra nước.
Còn có chút tính khí của trẻ con, NT giận sẽ y hệt con mèo nhỏ xù lông, c chắc là lại không muốn để ý đến ảnh nữa.
Vừa rồi anh ôm chằm eo cô, thắt lưng ấy vẫn giống như trước, mềm như không xương, mang thai chỉ là cái bụng phía trước nhô ra, thế nhưng bờ eo cô vân thon gọn, lúc anh ôm cô vẫn tràn đầy ở trong ngực anh.
Thượng Quan Mặc nhanh chóng nhắm mắt, ép buộc mình không suy nghĩ miên man, anh thừa nhận tâm trí mình đã có chút bay xa.
Anh nghĩ anh đối với cô vẫn luôn là, không nỡ dùng lực lại muốn hung hăng dùng sức, vò nát cô dưới thân mình, nhào nặn cô vào trong xương mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...