Thượng Quan Mặc chậm rãi vươn tay, muôn sờ bụng Lục Họa.
Lục Họa không từ chôi, ngược lại cô rất chờ mong Thượng Quan Mặc có thể giao lưu cùng đứa bé, bởi vì khi cô ra đi, đứa bé thì sẽ theo Thượng Quan.
Mặc, cô hi vọng hai bỗ con có thể bồi dưỡng tình cảm.
Thế nhưng, tay Thượng Quan Mặc đột nhiên dừng lại, không sờ nữa.
Anh làm sao vậy?
Anh… không muốn sờ con trai sao?
Lúc này Thượng Quan Mặc thu hồi tay mình, anh phát động môi mỏng nói ba chữ: “Lên xe đi!”
Thượng Quan Mặc: muốn mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.
Thế nhưng thím Chu nhanh hơn một bước mở ra cửa xe phía sau: “Công chúa, lên xe thôi! Đi chậm một chút.
”
Lục Họa cũng không chú ý tới động tác của Thượng Quan Mặc, cô quan tâm là Thượng Tế Mặc vì sao không muôn sờ con trai, phụ nữ mang thai đều rất mân cảm, nhất là tình trạng cơ thể hiện tại của cô, cô rất sợ Thượng Quan Mặc sẽ bởi vì mình mà giận KHE đánh mèo lên con trai, về sau không thương con trai cô.
Lục Họa cùng thím Chu vào ngồi phía Sau, ngón tay Thượng Quan Mặc dừng giữ không trung, anh phát hiện mình lại tự mình đa tình, nhàn nhạt kéo khóe môi, anh quay người lên chỗ điều khiển, bắt đầu lái xe.
Trong xe sang rất an tĩnh, Thượng Quan Mặc và Lục Họa không nói gì.
Thượng Quan Mặc chuyên chú lái xe, Lục Họa nhìn phong cảnh ngoài cửa số, bầu không khí im ăng lan tràn giữa hai người.
“Công chúa, đói bụng chưa, con còn chưa ăn điềm tâm, ăn chút bánh bông lan đi!” Thím Chụ đưa một chiếc bánh bánh bông lan đến.
Sau khi Lục Họa mang thai rất kén ăn, ba tháng đầu đều dựa vào dịch dinh dưỡng vượt qua, sau này mới chậm rãi ăn cơm, nhưng cô vẫn ăn rất ít.
Một ngày ba bữa của cô đều là Hạ Tịch Quản tự mình chăm sóc, cái bánh này cũng không phải là đồ ngọt, mà là thím Chu dùng trứng gà làm được ra, thanh ngọt ngon miệng, bình thường Lục Họa có thê ăn vài cái.
Thế nhưng Lục Họa lắc đầu: “Thím Chu, con không muốn ăn, con không đói bụng.
”
*Ừ, vậy để sau, chúng ta uống chút nước.
” Thím Chu đưa ly đên.
Thượng Quan Mặc ngắng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thầy Lục Họa ghé vào cửa sổ xe, thím Chụ chăm sóc rất chu đáo, mỗi một câu đều đang.
dỗ cô, ly nước trong tay cô là nước ô mai, cô dùng ông hút uỗông, mêm mại có thể bóp ra nước.
Thượng : Quan Mặc nhớ tới trước đây, khi đó cô mới vừa mang thai, vẫn còn ở bên anh, anh cũng là như vậy, suốt ngày dỗ cô cưng chiều cô.
Thế nhưng, cô cũng không lạ gì.
Cũng đúng, cô từ nhỏ chính là Công chúa, mỗi người bên cạnh cô đêu dỗ cô cưng chiều cô, anh lại là thứ gì?
Thượng Quan Mặc thu hồi ánh mắt.
Lúc này một chuỗi tiếng chuông du dương reo, điện thoại anh tới, Quân Vô Song gọi.
Thượng Quan Mặc ấn phím nhận: “Alo, Võ Song…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...