Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hăn cực kỳ chán ghét những người phụ nữ trang phục lòe loẹt kia, trên người mùi nước hoa gay mũi, thanh âm cô ý điệu đà càng làm cho hắn muôn ói, những người phụ nữ này làm cho hắn nhớ tới ả tiêu tam ở dưới thân bồ lúc hắn thấy khi còn bé, nhóm hồ ly tinh bức tử mẹ hắn kia.

Họ thực sự là vừa bẩn vừa tiện.

Đáy lòng của hắn vẫn thích người phụ nữ như mẹ hắn, sạch sẽ, ấm ÁP, dịu dàng, Nhiễm Nhiễm cực kỳ giông mẹ hẳn, váy trắng không dính một hạt bụi là dáng vẻ hắn thích nhất.

Bao gồm cả Lâm Bát Nhiễm, năm đó lần đầu tiên lúchắn chứng, kiến Lâm Bát Nhiễm, hắn phảng phất.

liền từ trên người cô thây được cái bóng mẹ hắn.

Cho nên, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút thích Lâm Bát Nhiễm, Lâm Bất Nhiễm không giống với những người phụ nữ trong hậu cung kia, hẳn coi trọng cô.

Nhưng, hắn đích xác là lợi dụng Lâm Bát Nhiễm, hậu cung này mặt ngoài nhìn gió êm sóng lặng, kỳ thực bên trong sóng lón cuộn trào mãnh liệt, ẩn chứa sát khí, hắn đón Lâm Bát Nhiễm trỏ vê, cho cô thịnh sủng, kỳ thực chính là đầy cô tới nơi đầu sóng ngọn gió, để cho cô trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những người phụ nữ kia.


Chỉ cần hắn đối xử càng tốt với Lâm Bát Nhiễm, đám người đó sẽ cho là hắn có uy hiếp và nhược điềm, đến lúc đó sẽ hạ thủ Lâm Bắt Nhiễm.

Đến lúc đó hắn thừa cơ hội này nhỗ cỏ tận góc, đây thật sự là cơ hội và kế hoạch tuyệt diệu.

Thế nhưng, Lâm Bát Nhiễm nhất định là bia đỡ đạn, hắn đầy cô tới trên mũi đao, mà cô hồn nhiên không biết.

Trương Hàn nhấp.

môi mỏng một cái, sau đó sâu kín mở miệng nói: “Kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhất là không thê bị nhị nữ tình trường làm khó, phải biệt rằng nếu luyến tiệc đứa bé, chả.

chắn không bẫy được sói.”
Quản gia đã hiểu, chủ nhân của mình đây là dự định buông bỏ Lâm Bất Nhiễm.

E rằng, từ đầu đến cuối, Lâm Bắt Nhiễm chỉ là một con cờ mà thôi.


“Vâng thưa chủ nhân.”
Trương Hàn xoay người, đi ra ngoài.

“Chủ nhân, ngài đi đâu vậy?”
“Hiện tại khuya lắm rồi, tôi đi nhìn…
Lâm Bất Nhiễm.” Cô hiện tại nhất định rất tiêu dao khoái hoạt! Dù sao cô một lòng muôn vứt bỏ hắn, thậm chí ngay cả mặt mình cũng không tiếc.

Quản gia: “…”
Mới vừa rôi là ai nói tật cả chỉ là diễn kịch, sao chủ nhân nhà mình vừa xoay người liền muốn đi tìm quân cờ kia chứ, tát mặt như thế có thấy đau không.

Nhưng là quản gia cảm giác mình quá nhỏ bé, ông ta cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Trương Hàn nhanh chóng biên mắt trong tầm mắt của mình.

Lâm Bắt Nhiễm hiện tại tiền vào lãnh cung, hoàn cảnh của nơi này đơn sơ một ít, nhưng cũng đủ đề người ở, thanh tịnh, cách xa những tâm cơ huyện náo kia, cô cảm giác tâm hồn mình đều được tỉnh lọc.

Không nghĩ tới nơi ở của Trương Hàn còn có chỗ tốt như vậ.

Lâm Bắt Nhiễm ngồi xếp bằng, sau đó lấy ra bàn vẽ, cô lại bắt đầu thiết kế.

Rất nhanh cô liền trầm mê trong đó, ngay cả tiếng bước chân của Trương Hàn từ xa đên gân cũng không nghe được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui