Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Lúc này quản gia nhanh chóng tiên lên: “Chủ nhân, ngài mau chóng cách xa Lâm tiểu thư một chút, nêu như đây là bệnh truyền nhiễm thì sẽ lây cho ngài mắt.”
“Đúng vậy Hàn Vương, anh mau qua đây, đừng đứng gân Lâm Bất Nhiễm nữa.” Đám mỹ nhân hướng về phía Trương Hàn hô hoán.

Trương Hàn không có biêu cảm gì, nhưng giữa mi tâm tuần mỹ dâng lên một tâng sương nhàn nhạt, hắn nhìn Lâm Bất Nhiệm: “Mặt của em mà em không biết xảy ra chuyện gì à?”
Hắn bị cái gì đấy?
Lậm Bất Nhiễm chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá sắc bén, giỗng như chim ưng sắp nhìn thấu cả người cô.

*Tôi không biết.” Lâm Bắt Nhiễm phủ nhận.

Trương Hàn nhấp môi mỏng: “Đi gọi bác sĩ, tra một chút đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Hàn Vương, vậy Lâm Bất Nhiễm xử lý như thê nào, cô ta như thế chắc chắn không thể lại hầu hạ, loại bỏ thẻ bài của CÔ ta đi! Đợi cô ta khỏe rồi tính sau.”
“Đúng vậy, sau đó để cô ta dời khỏi căn phòng bây giờ, căn phòng cô ta đang ở sát vách anh, virus truyền nhiễm rất mạnh.”
“Sắp xếp Lâm Bắt Nhiễm đến một hậu viện bỏ hoang đi ạ! Để cô ta cách xa mọi người cũng là trách nhiệm với sức khỏe mọi người.”

Đám mỹ nhân không kịp chò đợi hô lên.

Trương Hàn vừa nhìn về phía Lâm Bất Nhiễm: “Họ nói em cảm thấy thế nào, em có đồng ý hay không?”
Đương nhiên đồng ý, đây chính là kết quả Lầm Bắt Nhiễm mong muốn, trở thành phi tần bị hắn vứt bỏ.

Nhưng Lâm Bát Nhiễm cũng không dám viết hai chữ “vui vẻ” quá rõ lên mặt, cô quá sợ hãi nói: “Làm sao có thê, nói như vậy tôi về sau không gặp được Hàn Vương anh nữa sao?”
Nói rồi Lâm Bắt Nhiễm vươn tay đi túm ông tay áo Trương Hàn, dáng.

vẻ muôn níu lại không dám, mười phần uất ức: “Nhưng tôi biết hiện tại gương mặt này của tôi thật sự quá xấu, khiến người ta không.

nhìn được, mẫu chốt là vì sức khỏe của Hàn Vương, tôi chỉ đành đến hậu viện.”
Nhìn Lâm Bất Nhiễm diễn cảnh thâm tình, đám mỹ nhân lúc này liệc mát, thảo ào Hàn Vương sủng ái cô như thế, thì ra cô chính là dựa vào cái vẻ ngoài vô tội này giữ chân đàn ông, đúng là tiện nhân.


Trương Hàn nhìn kỹ xảo vụng về của Lâm Bật Nhiễm mà bật cười, hắn cười gật đầu: “Được, vậy tất cả nghe theo em.”
“Ừm, tôi sẽ ngay bây giò thụ dọn đồ đạc dọn nhà.” Lâm Bất Nhiễm hiểu chuyện lên lầu.

Vừa đến phòng, Lâm Bắt Nhiễm quả thực vui như mở c ờ, cô không mang gì cả, những thứ cơm ngon áo đẹp này cô cái gì cũng không thích, chỉ cân rời khỏi tên ma quỷ Trương Hàn kia là được.

Lâm Bát Nhiễm chỉ mang theo bản vẽ, trực tiếp dời đến lãnh cung hậu viện.

Nếu như có thể, cô hy vọng mình và Trương Hàn cả đời không gặp lại nữa.

Trương Hàn trong làm việc thư phòng, hắn bận đến tận khuya mới nghĩ đứng lên giãn một chút gân cốt, hắn đi thẳng đên phòng Lâm Bắt Nhiễm.

Tự tay đây cửa phòng ra, cũng không có ngọn đèn âm áp như hăn tưởng tượng, bên trong đen nhánh một mảnh.

Bình thường dù cho hắn trở về muộn đến mức nào, cho dù là mưa đông, gió bão, chỉ cần đây cửa ra, đêu có thể thấy ngọn đèn âm áp cô lưu cho hắn.

Cô thường ngồi ở trên thảm vẽ đồ, dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh, thắm vào lòng người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui