E rằng người dịu dàng ấm áp sẽ có mi lực như vậy! Kẻ như vân luôn vẫn nằm trong liệt ngục và hắc ám như Trương Hàn, được Lâm Bát Nhiễm hâp dân, phảng phát chính là chuyện đã được định trước trong sô mệnh.
Trương Hàn sãi bước đi tới, từ phía sau ôm cô vào trong lòng: “Nghĩ gì mà mắt hồn như thê?”
Lâm Bất Nhiễm cũng nắm rõ tính cách của hắn, hắn ăn mềm không ăn cứng, nếu ai trả treo với hắn, hắn có thê gõ vỡ khớp xương người kia.
Cô cũng đã từng bị hắn gõ nát.
Lâm Bát Nhiễm không muốn lại chịu khổ như thê, cô hiện tại rất yêu bản thân, yêu mình mới có năng lực yêu người khác, cho nên cô thả lỏng cơ thê nói: “Hôm nay tôi đi gặp em tôi, thế nhưng em tôi dường như đã ở bên Quân Vô Song rồi.
Trương Hàn chôn khuôn mặt tuần tú vào trong mái tóc dài của cô ngửi vài cái, mùi hương trên người cô làm cho hắn mê muội: “Ừm… chuyện em vợ và Quân Vô Song ở bên nhau là ván đã đóng thuyên rôi.
”
Ngay cả Trương Hàn cũng nói như vậy, Lâm Bât Nhiễm đã biết, chuyện này đã không cách nào vấn hôi.
Lúc này tay Trương Hàn bắt đầu không thành thật: NEu rồi à? Trên người thơm như vậy.
”
“Đương nhiên tắm rồi,” Nói xong Lâm Bât Nhiệm xoay người, giơ hai tay lên ôm cổ hắn, nhảy mắt nói: “Anh còn chưa tắm nhỉ! Có muốn… tôi hàu hạ anh tắm rửa hay không?”
Hai mắt Trương Hàn sáng ngời, thực sự là được yêu thương mà sinh lo sợ, xưa tới nay cô đối với hắn vẫn không lạnh không nhạt, chưa từng chủ động đón ý như vậy, mặc dù cô không từ chôi, nhưng đêu là bị động.
Ngày hôm nay thực sự là lần đầu tiên, cô muôn hầu hạ hắn tắm rửa.
Trương Hàn bắt lại tay cô đặt ỏ bên môi hồn một cái: “Hôm nay tâm trạng em sao lại tốt như vậy, có phải đang đùa với tôi hay không?”
“Không phải, tôi chỉ là thấy chuyện em liền cảm thấy đàn ông lân: sự giỏi thay đổi tình cảm, một giây trước vận yêu đến chết đi sống lại, một giây kế tiệp đã có thể vứt bỏ người ta, Hàn Vương, anh nói đúng chứ! Nhiễm Nhiễm của anh ở dưới suối vàng biết chuyện có tức giận hay không?”
Quả nhiên, Trương Hàn cũng biết cô không yên lòng, ngay lúc hãn cao hứng, cô lại nói ra cắm ky của hắn Nhiễm Nhiễm.
Trương Hàn hừ một tiếng, bỏ qua đề tài của Nhiễm Nhiễm không tiệp lời: “Hầu hạ tôi tắm rửa là em tự nói, tôi sẽ không cho em cơ hội đổi ý.
”
Nói rồi Trương Hàn trực tiếp đưa ôm ngang cô lên, đi vào phòng tăm.
Hắn đối với trong lòng ánh trăng sáng cho tới bây giờ đều yên lặng không nhắc đến, Lâm Bát Nhiễm đột nhiên phát hiện ‘hắn còn rất thâm tỉnh.
Lâm Bát Nhiễm cũng không phản kháng, tùy ý ¡ đề Trương Hàn ôm mình vào phòng tăm.
Trương Hàn đặt cô xuống đất, nhướng mày kiếm tà mị hỏi: “Quần áo của tôi là tôi tự mình cởi, hay là em giúp tôi cởi?”
Lâm Bắt Nhiễm câu đôi môi đỏ mọng: “Đương nhiên là… tôi giúp anh cỏ], nêu nói muôn hàu hạ anh, vậy chắc chắn phải hầu hạ tới cùng rồi.
”
Nói xong Lâm Bắt Nhiễm liền giơ tay lên giúp Trương Hàn cởi cúc áo.
Trương Hàn vui như mở cờ trong bụng, hắn thật sự chưa từng nhận qua đãi ngộ cao cấp như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, hắn hoài nghỉ Lâm Bát Nhiễm có phải uống nhằm thuốc hay không.
“Nhiễm Nhiễm, vậy quần áo em là tôi giúp em cởi, hay là em tự cởi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...