“Chủ nhân, phu nhân bị người Lục gia mang về rôi.
”
Cái gì?
Cô bị mang đi?
Ngay lúc anh hôn mê, cô bỏ đi?
Làm sao có thể?
Không thể.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa dịp mình hôn mê trôồn chạy.
“Tôi hiện tại đi tìm cô ấy, tôi muốn đón CÔ ấy về!” Thượng Quan Mặc chạy ra ngoài.
Anh còn chưa mang giày, hiện tại đi chân trần giãm ở trên mặt đất lạnh như băng, anh chạy: rất gấp, trong lòng trong mắt chỉ có Lục Họa, Quân Vô Song kinh ngạc nhìn người đàn ông này, người đàn ông đạm mạc lương bạc trong ân tượng cô ây, từ trước đến nay vôn bình tĩnh, có sự tự chủ kinh người đáng kiêu ngạo, nhưng là bây giờ anh lại hoảng loạn run sợ hệt như kẻ điên rô.
Quân Vô Song vẫn là lần đầu tiên chứng kiến người đàn ông như vậy, cô ta bàng hoàng lo sợ.
Thập Nhất lúc này tiến lên ngăn cản: “Chủ nhân, đừng đi tìm nữa, phụ nhân sẽ không trở vê.
”
“Không có khả năng, cô ấy sẽ trở lại.
”
“Chủ nhân, phu nhân để lại một câu nói cho ngươi.
”
“Nói cái gì?”
*Phu nhân nói, bảo anh quên cô ấy địt”
Bước chân của Thượng Quan Mặc đột nhiên khựng lại, SP nhìn về phía Thập Nhất, trong đôi mắt kia nhuộm đây tia máu đỏ tươi, khuôn mặt tuần tú đang hung tàn giấy giụa, anh như là mãnh thú trong rừng rậm nhìn chằm chằm Thập Nhật, hận không thể nhào tới xé nát anh ta.
“Cô ấy không có khả năng nói như vậy, những lời này không phải là của cô ây!” Anh căn răng nói mỗi chữ mỗi câu.
“Chủ nhân, anh chấp nhận hiện thực đi! Phu nhân đã đi, cho dù anh có tìm cô ây vê, cũng chỉ giữ được thân xác, không giữ được trái tim, cưỡng câu một người phụ nữ căn bản không yêu anh làm gì chứ?”
“Câm miệng! Anh câm miệng!”
Thượng Quan Mặc xông lên níu lấy.
cổ áo Thập Nhất: “Anh thì biết cái gÌ, anh cái gì cũng không hiểu, cô ấy yêu tôi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, trong bụng cô ây còn có con tôi, sao cô ây lại có thê không yêu tôi chứ?”
“Tôi biết rồi, cô ấy nhất định là giận tôi đoạn thời gian này lạnh lùng CÔ ấy, cÔ ây nhất định là giận hành vi càn rở của tôi tối hôm qua, cô ây đang cáu kỉnh với tôi.
Không sao cả, tôi sẽ ngay bây giờ nhân lôi với cô ây, tôi đi câu cô ấy trở về, tôi đi cầu xin cô ấy, có thể sao?”
Thượng Quan Mặc khàn cả giọng hô lên những lời này, thoại âm rơi xuỗng, toàn trường đêu yên lặng.
Quân Vô Song đứng ở trên lâu nhìn người đàn ông đang làm những cử chỉ điên rô kia, là người đàn ông cao cao tại thượng đó ư? Cô ây hoài nghỉ mình nghe lâm, anh lại muốn đi… câu xin Lục Họa, cầu xin cô trở về sao?
Cô ấy không rõ rốt cuộc yêu đến mức nào mới có thê làm cho một người đàn ông làm đến mức này.
Kiêu ngạo, tôn nghiêm gì đó, anh đều từ bỏ.
Lục Họa người phụ nữ kia, đã làm cho anh điên cuông.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...