Đây là lần gặp mặt ‹ cuối cùng, trong lòng cô bắt đầu khổ sở: “Chồng ơi, nói cho anh biết một tin tốt, anh sẽ khỏe trở lại, ngay cả con của chúng ta cũng sẽ bình an ra đời, hết thảy đều sẽ tốt đẹp, có phải không?”
Lục Họa ghé vào trên người anh, tùy ý để nước mắt trơn ướt viền mắt: “Những là, em phải vĩnh viễn rời xa hai bô con, hai bỗ con đừng quên em, nếu như hai bố Con quên em, em sẽ vô cùng tức giận.
”
Lục Họa nhìn Thượng Quan Mặc, cuội cùng lại nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, chồng ơi về sau… anh cứ quên em đi…”
Vẫn là, để anh quên cô đi!
Bởi vì nếu như anh vẫn để cô ở trong lòng, anh sẽ rất thống.
khổ, cô không hy vọng anh thống khổ.
Cô chỉ mong anh khỏe mạnh hạnh phúc.
Lục Họa đặt một nụ hôn êm ái vào trên trán anh: “Chồng ơi, tạm biệt anh, vê sau chắc cũng không thê gặp nữa.
”
Thượng Quan Mặc nằm mơ, là một giấc mộng đẹp, anh nằm mơ thấy Lục Họa.
Lục Họa ngồi ở bên giường anh, ngón tay cô chu du trên khuôn mặt anh, cô còn hôn anh.
Cô còn hình như nói với anh cái gì, thế nhưng anh nghe không rõ, anh rất nỗ lực nghe, nhưng chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, như là có nước mắt rơi trên mặt anh, anh liền mở mắt ra.
Anh bây giò đang ở trong phòng mình, năm ở trên giường, có một bàn tay rơi vào trên mặt anh.
Cái tay này là thật, là sự tồn tại chân thật, có người đang sờ mặt anh.
Thì ra, cô vẫn luôn bên cạnh anh.
Xem ra, anh không nằm mơ.
Thượng Quan Mặc vươn tay, bọc bàn tay kia thật chặt vào trong lòng bàn tay mình: “Họa Họa, anh…”
Một giây kế tiếp, anh thấy rõ người bên mép giường, là… Quân Võ Song.
Căn bản không phải là Lục Họa, mà là Quân Vô Song.
Quân Vô Song thây anh bất lại tay mình liền đỏ mặt, cô ta ân cần hỏi han: “Thượng Quan Thiếu chủ, anh đã tỉnh?”
Thượng Quan Mặc khụng lại vài giây, sau đó nhanh chóng hất tay cô ta ra, anh ngôi dậy: “Tại sao là cô?”
Quân Vô Song cứng đờ: “Thượng Quan Thiếu chủ, không phải em, vậy anh tưởn là ai?”
Thượng Quan Mặc mím môi mỏng, cặp mặt âm trầm ở trong phòng quét một vòng, không tìm được người anh muốn tìm, sắc mặt của anh đã âm u có thể nặn ra nước: “Lục Họa đâu?
Lục Họa đi đâu rồi?”
“Thượng Quan Thiếu chủ…”
Quân Vô Song căn bản không nói hêt lời, bởi vì Thượng Quan Mặc không có kiên nhân nghe tiếp, anh vén chăn xuông giường: “Người đâu!”
Thập Nhất cùng người làm nữ đều vội vã chạy vào: “Chủ nhân, có gì phân phó ạ?”
“Phu nhân đâu? Phu nhân đi đâu rôi?” Thượng Quan Mặc hung dữ quát.
Người làm nữ sợ hãi cúi đầu, Thập Nhật do dự nhìn Thượng Quan Mặc, ấp a âp úng nói: “chủ nhân, phu nhân GỠ… GOIOV W “Nói mau, anh bị lắp sao?” Khóe mắt Thượng Quan Mặc ‹ đỏ thắm rống lên một câu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...