Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thượng Quan Mặc vươn tay bắt cô vào trong ngực mình: “Thực sự không muôn sao vợ?”
Vợ.
Anh phủ bên tai gọi cô một tiếng vợ.
Giọng nói anh dịu dàng như vậy, gọi cô là vợ thật sự quá êm tai, phá lệ có từ tính.
Lục Họa ngại đến đỏ bừng mặt: “Em… để lát em gọi.”
Thượng Quan Mặc thấy cô da mặt mỏng, cũng không cưỡng câu cô, anh VÕ vô lưng mình: “Đi lên, anh cống em.”
“Em tự mình đi được mà.”
“Lên đi.”
Lục Họa không lề mề nữa, cô không khách khí bò lên trên lưng Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Mặc nhâc tay một cái, dê dàng cống cô lên.
Lục Họa dùng hai tay ôm cô anh, hạnh phúc nằm ở trên vai anh, hy vọng khoảng khắc này đóng bằng, con đường này vĩnh viên không có trạm cuôi.
“Chồng ơi~.” Lục Họa dán vào lỗ tai anh mêm mại gọi một tiêng.
Thượng Quan Mặc câu môi: “Nhỏ quá, gọi lớn tiếng chút.”
“Chồng ơi~.”
“Lớn một chút!”
“Chồng ơi~.”
Lục Họa thực sự gọi rất to, lần này hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người đi đường.
Thê nhưng Lục Họa vẫn vui vẻ, cảm giác hạnh phúc trong lòng tựa như sóng biển mênh mông muôn tràn ra, cô lại lớn giọng gọi: “Chồng ơi~.”
Tiếp lấy kêu rất nhiều câu: “Chồng ơïil Chông ơi! Chồng ơi!”
Trên gương mặt Thượng Quan Mặc đong đây dịu dàng, anh khen: “Quả nhiền gọi rất dễ nghe.”
So với anh mơ còn dễ nghe hơn.
Hai người cứ như vậy vui vẻ cười.
đùa suốt đoạn đường, sau đó đi về biệt thự.
Thanh Thanh liền ra đón: “Chủ nhân, Lục tiểu thư, hai người đã trở về?”
Lục tiểu thư?
Lục Họa cảm giác xưng hô của mình phải nên đổi, thế là cô liếc Thượng Quan Mặc, ý kia là anh tự nói đi.
Thượng Quan Mặc lại làm như cái gì cũng không thấy, không phối hợp với Lục Họa.
Lục Họa thấy lạ, ngay từ đầu cô đã nghỉ ngờ thân phận Thanh Thanh này, hiện tại cô càng thêm hoài nghi.
Cô tin tưởng không nghỉ ngờ Thượng Quan Mặc, trừ phi anh có lý do gì đặc biệt.
“Chủ nhân, để tôi giúp anh đổi giày!”
Thanh Thanh lầy dép ra, sau đó ngôi xốm người xuông giúp Thượng Quan Mặc đổi giày.
Lục Họa không vui, cô lên tiếng: “Thượng Quan Thiếu chủ, anh vừa về đã có người hầu hạ đổi giày, sao không có người đổi giày cho em? Em có chút không vui, nêu không, để Thanh Thanh đổi giày cho em đil?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...