Lục Họa lên xe, biến mắt.
Thượng Quan Mặc về biệt thự, khuôn mặt tuần tú vẫn bình tĩnh, nhóm người làm nữ trong biệt thự không dám thở mạnh một tiếng, đều đã cảm thấy chủ nhân tâm trạng không tốt, họ cũng không muốn đụng vào họng súng.
Thế nhưng có một người cảm giác cơ hội của mình tới, cô ta chính là Thanh Thanh.
Thanh Thanh đi tới: “Chủ nhân, cơm đã chuẩn bị xong, anh có thể dùng cơm rôi ạ.
Thượng Quan Mặc ngồi trên ghế salon, anh không nhìn Thanh Thanh, mím môi không nói gì.
“Chủ nhân, anh sao vậy, sao từ bên ngoài trở lại liền tâm trạng không tốt, Lục tiểu thư đâu, Lục tiêu thư tại sao không cùng về với anh?” Thanh yêu ớt, ngay cả giọng nói cũng giông như sẻ nhỏ, là kiêu khiến đàn ông đều.
không từ chối được, cô ta đang bẫy lời nói của Thượng Quan Mặc.
Chỉ tiếc Thượng Quan Mặc không dính chiêu này, anh vẫn không nỏi gì, xem Thanh Thanh thành không khí.
Thanh Thanh không hệ thây xâu hỗ, ngược lại nội tâm cô ta vui vẻ, cô ta cảm thấy Lục Họa đã bỏ chạy, Sẽ, không trở lại nữa, vậy cô ta có thể thừa lúc văng mà vào rôi.
“Chủ nhân, tôi đi pha ly cà phê cho anh nhai”
Thanh Thanh rất nhanh đã đi pha cà phê, vươn tay đưa cho Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc phát động mí mắt, nhàn nhạt liếc Thanh Thanh: “Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy cô.
Cút!”
“
Thanh Thanh lúc này lộ ra vẻ mặt hy hãi, giống như nai con bị thương, c ta căn môi dưới run rẫy nói: in nà lỗi chủ nhân, tôi không phải cố ý,.
anh đừng Lo giận, đều là tôi không tốt, tôi đi liên…
Thanh Thanh xoay người muôn đi, trước khi đi tay cô ta lệch một cái, ly cà phê trực tiêp đô vào trên quân tây Thượng Quan Mặc.
“Ôi, chủ nhân, xin lỗi, là tội quá ngu ngóc, tôi vẫn luôn vụng về như thế, đề tôi lau cho anh.
” Thanh Thanh: nhanh chóng rút ra vài tờ khăn giây, lau lên trên quân tây Thượng Quan Mặc.
Thế nhưng không thành công, bởi vì Thượng Quan Mặc đã kéo lại cô tay Cô ta.
Thanh Thanh ngắng ‹ đầu, hiện tại hai người dựa vào rât gân, cô ta đủ để thây rõ gương mặt đẹp trai kia của Thượng Quan Mặc, nhưng giờ phút này nó lại khiến người ta run sợ.
Hàng mi Thanh Thanh run run: “Chủ nhân, anh làm sao vậy, có phải… tôi đã chọc anh tức giận hay khôn, Thanh Thanh không phải cô ý…”
Thượng Quan Mặc vận không nói gì, lúc này bên tai đột nhiên truyền đên một giọng nói hài hước; “Xem ra em trở về không đúng lúc rồi, đã làm phiền chuyện tốt của hai người!”
Thượng Quan Mặc ngắng đầu, Lục Họa đã trở vê.
Lục Hoa mới vừa vào cửa, hiện tại đôi mắt sáng của cô rơi vào trên người hai người, hài hước nhìn.
Thượng Quan Mặc vươn tay vung, trực tiếp hất văng Thanh Thanh.
A.
Thanh Thanh không đứng vững, lập tức té ngôi ở trên thảm, vô cùng chật vật.
“Chủ nhân, đau quá…” Thanh Thanh trong mắt đều là nước mắt, cô ta làm bộ đáng thương nhìn về phía Thượng Quan Mặc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...