Lâm Bát Nhiễm câu môi, an tâm nhắm mắt.
Lâm Bắt Nhiễm.
bắt đầu phát sốt, toàn thân cô nóng hỗi, lập tức liên sốt tới 42 độ.
Cô mơ thấy ác mộng, nửa đời trước cực khổ như là bản điện ảnh gia.
tốc không ngừng lóe ra trước mắt cô, cô nhìn thấy người bố ham mê cờ bạc, khuôn mặt tàn nhẫn của “m9 Hàn, Nhâm Đồng càng lúc càng xa..
Cô cảm thây rât đau, như là cơn đau bị chặt chân năm xưa, như là cơn đau bị Trương Hàn chiếm đoạt thân thể, càng giống như cơn đau của lần tương phùng không lâu trước đó, cô lại gặp tên ác ma này.
Tất cả khổ đau của cô đều bắt nguồn từ người đàn ông này, trong mộng ngoài mộng đều là hắn.
Lâm Bắt Nhiễm rất thống khổ, cô vội vàng muôn tỉnh lại, bởi vì cô không muôn nhìn thấy ¡ hấn, nhưng nêu tỉnh cũng là hắn „ khắp thế giới đều là hắn, cô không thể trốn đi đầu được.
Trương Hàn đứng ở bên giường nhìn Lâm Bật Nhiễm thời khắc này, CÔ, đạng hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sốt đến đỏ hồng, mồ hôi không ngừng lăn xuông, cô thông khổ lắc đầu nói mớ, không biêt muôn thoát khỏi cái gì.
“Cô ấy rốt cuộc bị sao vậy?” Sắc mặt Trương Hàn âm trầm nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh, sợ hãi nói: “Hàn Vương, bệnh nhân phát sốt rồi, sốt tới 42 độ.”
“Tôi cần lời nói nhảm này sao, tôi ng biết cô ấy phát sốt à? Tôi bảo ông lập tức chữa trị cho cô ây, tôi muốn cô ấy khỏe lại, tôi muốn cô ấy nhanh chóng tỉnh lại!” Trương Hàn gâm lên, sắc mặt âm trâm đáng sợ.
Bác sĩ đã sợ đến lui về phía sau mấy bước: “Hàn Vương, anh đừng: sốt ruột, thể chất bệnh nhân hơi yếu, trong khoảng thời gian này tâm trạng lại lên xuông thất thường, lúc này mới hỏa công tâm, lập tức sốt cao ngất xỉu, tôi đã hạ nhiệt cho bệnh nhân, những hạ sốt cân một quá trình, xin anh kiên nhẫn đợi.”
Đợi cái rắm!
“Cút!” Trương Hàn trực tiếp đuồi người.
A di đà Phật.
Bác sĩ chỉ chờ những lời này, cũng không quay đầu lại, lanh lẹ chuồn đi thật xa.
Trương Hàn ngồi ở bên giường, hắn nhìn Lâm Bát Nhiễm vẫn còn đang ngất xỉu, hắn chẳng.
qua là mang cô đi nhìn Thủ Nương, cô lại kinh sợ như thế, làm sao lại vô dụng như vậy!
“Lâm Bất Nhiễm, em mạu chóng tỉnh lại đi, em đừng tưởng răng như vậy thì có thê thoát khỏi tôi, tôi cho em biết, vô ích thôi! Cho dủ lên trời xuống đất, tôi cũng sẽ tìm được em, em không thoát khỏi tôi.”
Lâm Bát Nhiễm đã định trước không nghe được lời của hắn, cũng không cho hắn được bắt kỳ lời đáp trả nào.
Ban đêm, cơ thể Lâm Bắt Nhiễm không sốt nóng nữa, mà là rét run.
Cơ thể cô lạnh như khối băng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đang hôn mê mà răng vẫn đặp lập cập vào nhau.
Lần này cô sốt rất nặng, cả sốt nóng và sôt rét.
“Láy thêm chăn tới đây.”
“Vâng.”
Hầu gái đắp thêm rất nhiều chăn trên người Lâm Bất Nhiệm, Lâm Bât Nhiễm được phủ một lóp chăn thật dày, chỉ lộ ra môi cái đâu.
Thế nhưng vô dụng, cô vẫn lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...