Trương Hàn dò xét tính xác thực trong lời nói của cô, sau đó cúi đầu.
hôn môi cô: “Như vậy không phải tốt hơn sao, nhược thủy ba nghìn, tôi chỉ lấy một gáo uông, CÓ tôi ở đây, không ai dám động tới em.”
Nhược thủy ba nghìn, chỉ lấy một gáo?
Lâm Bát Nhiễm nhìn hắn, cười giỡn nói: “Vậy Hàn Vương không bằng giải tán hậu cung đi! Vì tôi giải tán toàn bộ hậu cung, cái này há chăng phải thành giai thoại sao?”
Trương Hàn không nói gì, bầu không khí giữa hai người trâm xuông, kiêm nén yên lặng.
Lâm Bật Nhiễm dẫn đâu phá vỡ trầm mặc: “Tôi chỉ là đùa với Hàn Vương, tự tôi rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, Hàn Vương chớ coi là thật.”
Nói rồi Lâm Bát Nhiễm đầy Trương Hàn ra, tiêp tục vẽ.
Trương Hàn nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng tăm.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy tí tách, hắn đang tắm rồi, lúc này.
Lâm Bắt Nhiễm nghe được dưới lầu truyền đến động tĩnh rất lớn, cô cũng không muôn xen vào, cho nên không định nghe, thế nhưng cô dường như nghe được giọng Thu Nương.
“Hàn Vương! Hàn Vương!”
Thu Nương gọi Trương Hàn rất gắp.
Lâm Bát Nhiễm đặt bút xuống, đứng dậy, cô đi tới ban công, chỉ thây dưới lầu đèn đuốc sáng choang, một đám thủ hạ bắt lấy Thu Nương, hoàn toàn không để ý tới thân thê mang thai của Thu Nương, trực tiếp kéo cô ta vào trong xe tải.
Tuy là Lâm Bất Nhiễm không biết bọn họ muốn dẫn Thu Nương ởi nơi nào, nhựng xem cảnh tượng thô bạo ây, chắc chắn không có kết cục tốt.
Sắc mặt Thu Nương tái nhọợt, chảy nước mắt, cô ta dùng hết sức lực toàn thân gắt gao bám vào khung xe, không muôn lên xe: “Hàn Vương!
Hàn Vương! Van câu anh thả em ra, trong bụng em là con của anh mài”
“Hàn Vương, hỗ dữ không ăn thịt con, anh có thê lây mạng em, chỉ câu anh tha cho đứa bé này! Em cái gì cũng không muốn, chỉ cầu cho đứa bé này một con đường sống!”
Lâm Bất Nhiễm chau hàng mày thanh tú, cách đây không lâu Đường “
Phương cũng diễn màn này, thế, nhưng Đường Phương không hề yêu con, có cũng chỉ là tính toán lợi dụng.
Thế nhưng Thu Nương lại khác, Thu Nương rât yêu con của mình, trông như là một người mẹ tốt.
Tay chân Lâm Bất Nhiễm lạnh băng, không có một chút nhiệt độ.
Lúc này một chiếc áo ấm khoác lên trên vai cô, đỉnh đầu truyền đến giọng Trương Hàn: “Ở đây gió lớn, em vào GÌ: Trương Hàn đã tắm xong.
Lâm Bật Nhiễm quay đâu nhìn Trương Hàn: “Anh định xử lý Thụ Nương và con của cô ấy như thế nào?”
Trương Hàn lạnh lùng câu môi, thờ œ như đang nói chuyện vê ngày mai ăn món gì: “Tôi không thích người khác đem tới thị phi cùng phiền phức cho tôi, cho nên tôi chỉ có thê đành… đánh chết bọn họ.”
Đánh chết?
Tàn nhẫn như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...