Thời gian đã trôi qua năm năm, Lâm Bất Nhiễm lần nữa nghe được cái tên ác mộng kia, Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, đồng âm, nhưng lại là hai người.
Nhiễm Nhiễm này là mối tình đầu của Trương Hàn, là ánh trăng sáng trong lòng hẳn, tất cả cớ sự cô gặp đêu là bởi vì Nhiễm Nhiễm này, cô vẫn luôn là thế thân của Nhiễm Nhiễm.
Lâm Bát Nhiễm cũng không phải thánh mẫu, cô không còn cách nào có hảo cảm với Nhiễm Nhiễm kia, CÔ.
chính là vật hi sinh cho tình yêu của Nhiễm Nhiễm và Trương Hàn.
Lâm Bắt Nhiễm biết Trương Hàn yêu Nhiễm Nhiễm đến mức nào, năm năm trước hắn đã từng đè trên người cô gọi tên “Nhiễm Nhiễm”.
“Trước đây lúc Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở đây, cô ây từng nói với tôi, cô ây muôn sinh con cho tôi...!Sau đó Nhiễm Nhiễm bị bệnh, cô ấy nằm trong lòng của tôi làm nũng, nói không thê sinh con cho tôi rôi, thế như lở cũng không hy vọng người phụ nữ khác sinh con cho tôi…”
Trương Hàn nhớ về quá khứ, đường nét cương nghị giả dần trở nên mềm mại mà thâm tình, hoàn toàn là dáng vẻ Lâm Bắt Nhiễm chưa từng thây qua.
Thì ra Trương Hàn cũng là một tên si tình, nhưng hãn đã trao hết thâm tình cuồng sỉ tình cho cô gái kia.
Trương Hàn không nói thêm nữa, ánh mặt hẳn lại rơi vào trên mặt Lâm Bất Nhiễm: “Hiện tại em đang nghĩ cái gì?”
Lậm Bát Nhiễm vươn tay, vỗ tay bôm bôp.
“Em có ý gì?”
Lâm Bất Nhiễm nhếch môi: “Bởi vì một câu nói của gái, anh liền thắt ống dẫn tinh, để mình đoạn tử tuyệt tôn, tình yêu của các người làm tôi cảm động quá đi mắt, nên tôi vỗ tay cho các người đấy.”
Trương Hàn nghe được trào phúng trong giọng nói cô, hắn chau mày kiêm, có chút không vui, Nhiễm Nhiễm vân là câm ky hắn giầu trong lòng, hắn chưa từng lấy ra nói củng người khác, thế nhưng, vừa rồi hắn đã chia sẻ với Lâm Bất Nhiễm.
Mâu chốt là, cô còn dám cười nhạo hắn.
Trương Hàn vươn tay năm khuôn mặt lớn chừng của cô: “Em ghen?”
“Tôi không có.” Lậm Bất Nhiễm đầy bàn tay hắn ra, câm bút máy của mình lên: “Tôi phải làm việc, anh ngủ trƯỢC GIệ Cái gì?
Cô muốn làm việc, để hắn ngủ trước?
Trương Hàn tức đến bật cười, hắn giành lây cây bút trong tay cô, sau đó đẩy ngã cô trên thảm: “Lát nữa rồi Bn, chúng ta một lần nữa.”
Lâm Bắt Nhiễm trừng Trương Hàn, cô không rõ cái Nhiệm Nhiễm kia trước khi chết vì sao quấn quýt chuyện con cái như thế, cô ta hẳn nên để Trương Hàn vì cô ta thủ thân như ngọc, không nên đi gieo rắc tai họa cho người phụ nữ khác mới đúng.
“Anh buông ra… ưml”
Lâm Bắt Nhiễm biết, đêm nay cô đã định trước làm không xong việc.
Ngày hôm sau, Lâm Bát Nhiễm ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, Trương Hàn đã đi rôi.
Lâm Bát Nhiễm đau nhức toàn thân, một chút sức lực cũng không có, cô, bội phục thể lực của Trương Hàn, tối hôm qua hắn dẳn vặt cô chừng mây lần, thế nhưng buổi sáng vẫn sinh long hoạt hỗ như cũ, cơ thể cứ như bằng sắt thép vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...