Bố mẹ Nhâm có chút lúng túng: “Anh Nhiễm Nhiễm, đó cũng là chuyện lúc, còn bé rôi, hai anh em các con có thể ngủ cùng nhau, hiện tại đã trưởng thành, hơn nữa con bé đã gả cho A Đống làm vợ rồi, chung quy nam nữ cách biệt, các con ngủ cùng nhau sẽ bất thường.”
Lâm Bát Nhiễm ở dưới bàn nhanh chóng đạp Trương Hàn một cước.
Trương Hàn nhướng mày kiếm một cái: “O, đúng vậy, chúng con đều đã lớn rôi, em gái không thê theo ngủ chung với anh trai nữa.”
Đề tài này mới trôi qua như vậy.
Nhâm Đống vẫn luôn không nói gì, thế nhưng sắc mặt anh ta âm trầm nhìn Trương Hàn đối diện, anh ta đã ẩn nhẫn đến rồi cực hạn.
Lúc này Lâm Bắt Nhiễm vươn tay.
câm tay anh ta, Nhâm Đống thu hồi ánh mắt, nhếch mép với Lâm Bắt Nhiễm, lộ ra một nụ cười rất khó xem.
Lâm Bắt Nhiễm biết Nhâm Đống đã biết chuyện giữa cô và Trương Hàn rôi, hiện tại Trương Hàn không kiêng nễ khiêu khích đã nghiệm trọng khiêu chiến điểm mắu chốt của Nhâm Đống, thế nhưng bọn họ vô lực phản kháng, trong lòng Nhâm Đống nhất định rât khó chịu.
Lâm Bắt Nhiễm muốn an ủi Nhâm Đống, thế nhưng lúc này dưới bàn, chân cô đột nhiên bị quân lấy, Trương Hàn trực tiếp kẹp chân cô ở giữa.
Lâm Bát Nhiễm nhìn về phía Trương Hàn, chỉ thấy Trương Hàn mập mờ nháy mắt với cô một cái, mặt mày đa tình.
Lậm Bát Nhiễm nhanh chóng rút chân về, cô hận không.
thê lập tức làm cho người đàn ông; này biên mắt, biến mất ở trước mắt cô, biến mắt trong sinh mệnh cô.
Ăn cơm xong, Nhâm Đống và Lâm Bát Nhiễm ở phòng vệp rửa chén, lúc này xoảng một tiếng, Nhâm Đống trượt tay đánh rơi một cái bát.
Nhâm Đống đi nhặt mảnh vỡ, thế nhưng mảnh chai đã nhanh chóng làm tay anh ta bị thương.
“Nhâm Đống, anh bị thương rồi, em xem một chút.” Lâm Bất Nhiễm vội vã giúp anh ta xử lý vết thương: “Sao lại bất cần như vậy?”
“Anh không sao.”
Lâm Bát Nhiễm nhìn Nhâm Đống, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt trông rộng, cả người đều tâm sự nặng nê, không yên lòng.
Anh ta một kiến trúc sư, vỗn có suy nghĩ kín đáo tỉ mỉ, biết được thăng bại trước, anh ta sẽ không phạm sai lầm nhự đánh rơi bát như vậy, trừ phi vừa rôi anh ta suy nghĩ chuyện mắt thần.
“Nhâm Đống, em cũng không biết chuyện này, là Trương Hàn tự hắn..
Lâm Bát Nhiễm muốn giải thích.
“Em đã ngủ với hắn chưa?” Nhâm Đống đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Lâm Bất Nhiễm trong chốc lát nghe không hiểu.
“Làm sao, còn muốn anh lặp lại một lần sao,sem đã ngủ với hắn chưa?”
Nhâm Đống đỏ bừng viên mắt hỏi.
Trong lòng Lâm Bất Nhiễm rét run, các cảm xúc như hồ thẹn thống khổ không kìm được dâng lên trong lòng, thê nhưng cô không muôn lừa anh ta, cho nên chậm rãi Nà đầu: “Rồi… Thế nhưng đó là bởi vì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...