Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


giọng nói, “Cái tôi khiêm nhã của cậu đêu đã chụp xuống rồi, không bằng, tôi hiện tại an vị thực thi tội danh khiếm nhã nhé?”
Lục Họa ngớ người, giờ mới hiểu được cậu có ý gì, cậu sao lại có thể…… vô liêm sỉ như thế?
Cậu rõ ràng là đùa giỡn lưu manh với côi Lục Họa giơ tay lên, tát lên mặt cậu.

Bóp.

Tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

Lâm Mặc không tránh, cho cô đánh.

` Cậu nhìn cô gái, cô gái vừa xấu hồ vừa giận dữ, đôi mắt đen lúng liếng rơi trên mặt cậu, tựa như một con mèo con đang phát điên.

Cáu kỉnh đáng yêu.


Thật ra cậu có thể tránh, thế nhưng cậu không muốn, cậu cần một cái tát này thức tỉnh chính mình.

Sức cô rất nhẹ, tay quét qua mặt cậu, không hề đau chút nào.

Lâm Mặc khẽ động.

Cậu định làm cái gì?
Lục Họa vốn mới tát cậu đang hơi sợ, trong lòng rất đề phòng, hiện tại cậu khẽ động, cô khẽ kêu lên, sợ đến nhắm chặt hai mắt.

Chẳng lẽ cậu định đánh cô!?
Thiếu niên tối tăm như cậu cho tới bây giờ thì không phải hạng dễ trêu, rât nguy hiểm, nêu như cô không đoán sai, cậu còn nhỏ nhen có thù tất báo, cậu sẽ đánh cô lại chứ?
Lục Họa rất tâm thần bắt định, rất nhanh trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của eậu, “Há miệng.


Cái gì?
Lục Họa chậm rãi mở mắt ra, Lâm Mặc cũng không đánh cô, chỉ là lột ra vỏ kẹo que, đưa kẹo que tới bên môi cô.

Cậu đút cô ăn kẹo que.

Cả nhà tải app truyệnhola nhé!
Khuôn mặt nhỏ của Lục Họa sùng sục sôi lên, vệt đỏ ửng khả nghi bò lên đến vành tai trăng như tuyết, cô dùng sức mở lắc đầu, từ chối, “Tôi không ăn! Tôi không ăn đâu!”
Thiêu nữ nhỏ nhắn mềm mại bị cậu vây ở giữa tường và trong lòng, cô thận trọng không dám di chuyên, cứ sè sẹ tránh đỉi, lúc này ánh dương soi đến, trong lòng ngực có một niêm vui như dây leo tùy ý điên cuông sinh sôi nảy nở, Lâm Mặc chậm rãi nheo lại mặt phượng, trên gương mặt tuần tú tràn ra vẻ mềm mại, “Vậy cậu liếm một cái cũng được.”
Cậu đang nói cái gì?.

Chí????h‎ chủ,‎ rủ‎ bạ????‎ đọc‎ ch????????g‎ [‎ TR????????T‎ R????YỆN.V????‎ ]
Chăng lẽ cậu nghe không hiểu tiếng người, cô nói cô không muôn ăn, dù cho liễm một cái cũng không muốn, cũng không cần cậu đưa kẹo que.

“Lâm Mặc, cậu thả ra, tôi muốn về nhà!” Cô gằn mạnh.

Lâm Mặc vây cô ở trong ngực mình, một tay câm kẹo que, “Nêu như cậu nghe lời, tôi sẽ thả cậu về nhà.”
Giọng thiếu niên đã khàn khàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui