Lục Họa đứng dậy toan chạy.
Thế nhưng Có Vũ lanh mắt kéo Lục Họa lại, lôi cô đến chỗ lấy máu, “Chị Họa Họa, không được chạy, đến lượt chị lấy máu rồi!”
Cố Vũ còn vô cùng chu đáo xắn ống tay áo Lục Họa lên.
LụG Hồa “Chị Họa Họa, ngoan nào, nghe lời, lát nữa em mua kẹo que thưởng cho CHIẾU Lây máu xong, kết quả rất nhanh đã có, chỉ là cảm mạo thông thường, bác sĩ kê thuốc.
Hai cô bé đi ra đại sảnh bệnh viện, “Chị Họa Họa, chị ở đây chờ em, em mua kẹo que cho chị.”
Có Vũ chạy thật nhanh, cô bé nhớ kỹ phía trước có một cái siêu thị.
Lục Họa từ nhỏ đã sợ tiêm, mỗi lần tiêm, mẹ đều sẽ thưởng cho cô một cây kẹo que.
Cây kẹo que này đại biểu cho tình yêu và dũng khí, nên Cố Vũ cũng muôn thưởng Lục Họa một cây.
“Này, Vũ Vũ, khỏi cần đâu em.” Lục Họa muốn gọi Có Vũ, thế nhưng Có Vũ đã chạy xa.
Lục Họa chỉ đành ngồi ở tại chỗ đợi, hàng mi nhỏ dài thống xuông, tâm tình cô rất là hạ, bởi vì cô cảm giác chỗ bị tiêm thực sự rất đau, gần đây cô ăn phải hạn hay ‹ sao ây, chuyện xui xẻo nào cũng xếp hàng kéo đến.
Rất nhanh, trong tầm mắt rủ xuống xuât hiện một đôi giày thê thao kiểu nam màu trăng, có người tới.
Lục Họa ngắng đầu, thấy được Lâm Mặc.
Là Lâm Mặc.
Cậu rất cao, hiện tại đã 1m75 rồi, cậu đứng ở trước mặt cô, ánh dương ấm áp từ sau lưng của cậu chiêu qua đây, khảm lên ngũ quan tuần tú ấy một lớp viền vàng.
Cậu chặn hết ánh sáng của cô, tạo nên một cái bóng trong mắt cô.
Lục Họa khựụng lại, sao cậu lại lặng yên không tiêng động đi tới, cậu định làm cái gì?
Lục Họa không muôn đê ý đên cậu, trong xương cô rât kiêu ngạo, nêu cậu đã chán ghét cô, cô cũng sẽ không đề ý cậu nữa.
Lục Họa đứng dậy muốn đi.
Thế nhưng một bàn tay to rõ khớp xương thò qua, kéo lại cổ tay cô mặn khảnh.
Là cậu, cậu kéo lại cô.
Lục Họa bị ép dừng bước, đây là lần thứ hai cậu kéo cổ tay cô, không ngờ tới lần đầu tiên cô cùng phái nam tiêp xúc thân mật lại là cậu, lần thứ hai cũng là cậu.
“Buông!” Lục Họa nhanh chóng muốn hật tay cậu ra.
Lâm Mặc nhìn dáng Vẻ CÔ kháng cự liền nhấp môi mỏng một cái, sau đó cậu đưa một vật cho cô, “Cho cậu.”
Là một cây kẹo que.
Cậu vậy mà lại tặng cô kẹo que.
Lục Họa cứng đờ, cô chưa từng ngờ cậu qua đây là tặng cô SN que, cho nên, cậu hiện tại có ý gì?
Bảo cô cút chính là cậu, bảo cô đừng xuất hiện nữa cũng là cậu, nói cô ích kỷ hư vinh càng là cậu, ở trong lòng cậu cô là chó mèo hoang trên đường phải không? Cậu huýt sáo cô liền phầy đuôi chạy tới?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...