Diệp Minh từ từ nhắm hai mắt: “Không đi, hôm nay ở với vợ và hai bé cưng!”
Vì vậy, để ăn mừng song bào thai, Diệp hi hữu bỏ bê công việc một ngày.
Hà Băng đã mang thai bốn tháng, ngày Hạng cũng kéo đến.
Hôm nay trong đặc chủng mời đi tiệc, lại có quân nhân kết hôn rồi, Hà Băng đi góp vui.
Tất cả mọi người đang nháo động phòng, Hà Băng không dám đi lên phía trước, liên chen ở cạnh cửa, cặp mắt sáng ươn ướt nhìn vậy cô dầu chú rẻ.
Có người cầm một quả táo đỏ, để chú rễ và cô dâu ăn, táo còn chưa ăn được, miệng hai người đã dính vào nhau.
Cả sảnh đường cười to.
Có người kéo lại góc áo Hà Băng, nhỏ giọng cười nói: “Thủ trưởng thái thái, cô xem tổ chức hôn lễ náo nhiệt như thế, cô thực sự không cùng thủ trưởng làm hôn lễ à?”
Diệp Minh và Hà Băng không tổ chức hôn lễ, chỉ lây giấy hôn thú.
Hà Băng nhét thịt quả chua chua ngọt ngọt vào trong cái miệng nhỏ, lắc lắc đâu: “Không làm.”
Lúc này bên ngoài đi tới một bóng hình cao lớn, Diệp Minh tói.
Anh ở bên ngoài liếc mắt liền thấy được Hà Băng chen ở cạnh của, buổồi tối lạnh, cô mặc chiếc áo khoác quân đội ở ngoài, áo khoác bọc cơ thể nhỏ nạnh nhãn và cái bụng nhỏ tròn trịa đều ở bên trong, trên cỗ cô còn quần khăn quàng cô màu đỏ, ánh đèn sáng ngời càng làm gương mặt trứng ngỗng kia thêm trăng hồng.
Trong bàn tay nhỏ cầm một cái túi đồ ăn vặt nhỏ, tay nắm thịt quả bỏ vào trong miệng, vui vẻ nhai.
Ngây thơ, mềm manh, ngốc ngốc đáng yêu, khiến người ta nhìn muốn khiêng cô về nhà, thương yêu cô.
Diệp Minh nhíu mày tiến lên, vươn tay giữ lại tay nhỏ cô, lôi cô đi ra.
“Thủ trưởng, thủ trưởng thái thái.”
Trên đường có người chào hỏi với Diệp Minh, Diệp Minh kéo Hà Băng đến một nơi hơi tối: “Lại chạy ra ngoài chơi rồi?”
Hà Băng biết mình sai, cô vươn tay ôm anh, làm nũng: “Chồng, anh đã về rồi?”
Diệp Minh đầy cô ra: “Nghiêm túc một chút.”
Hà Băng chu cái miệng nhỏ nanh, hứ!
Diệp Minh thả bản đồ xuống, lầy một ít mứt hoa quả, Hà Băng mang thai đặc biệt thích ăn, còn có một chút óc chó, là món ăn cần thiết cho phụ nữ có thai.
Áo khoác cô có hai cái túi thật to, trên thực tế bây giờ quân áo cô mặc đều có hai cái túi, bởi vì Diệp Minh sẽ bỏ rất nhiều đồ ăn vặt cho cô.
Ngón tay thon dài của anh đây miệng túi của cô ra, bỏ mứt hoa quả và quả óc chó vào trong túi: “Mới mua từ bên ngoài về, từ từ ăn.”
Hà Băng mang thai không nôn mửa gì, khẩu vị cực kỳ tốt, nên giờ cô đã thèm ăn rôi.
Hà Băng rủ mắt nhìn, hai cái túi trồng đã đây áp, môi lần anh từ bên ngoài trở vê đêu sẽ mang cho cô thật nhiều đồ ăn vặt.
Hà Băng nhanh chóng lộ ra lúm đồng tiền như hoa, tha thứ cho anh đó.
Cô lấy một quả óc chó, tách vỏ bẻ nửa rôi bỏ vào trong cái miệng nhỏ của mình, một nửa bỏ vào trong miệng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...