Chương 254: Cả Đời Này Con Không Thể Có Con Được Nữa
Lục Nhân Nhân rời khỏi vai lão phu nhân: “Mẹ ơi, Tử Tiễn khác với Hàn Đình, Tử Tiễn là thiên kiêu chỉ tử, tương lai Lục gia sẽ giao trong tay nó, mà Hàn Đình là… một người bệnh, chứng rối loạn giấc ngủ hiện tại của nó có phải nghiêm trọng hơn rồi không, nó mang tâm bệnh, số lần phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, đến lúc đó nhân cách thứ hai hung ác tối tăm đó sẽ hoàn toàn thay thế nó, nó khá nguy hiểm, mẹ phải cách xa nó một chút!” Trên mặt lão phu nhân không có biểu cảm gì, bà còn “à” hai tiếng: “Hóa ra con biết cả rồi, mẹ còn tưởng bọn con không biết gì chứ.”
Lục Nhân Nhân lập tức từ trên sô pha đứng lên: “Mẹ, ý của mẹ là gì?” Căn phòng khách mới vừa nãy vốn vẫn hài hòa ấm áp bỗng trở nên ngưng trọng đè nén, mẹ Ngô muốn bưng một bát hoa quả đến, nhưng bước chân bà lại sợ đến cứng đờ.
//
“Một người bố có thực hiện nghĩa vụ của một người bố không? Bác gái là người dạy dỗ người khác, vậy có bao giờ tự tay dạy Hàn Đình cái gì chưa? Tử Tiễn dấn thân vào ngành y, đi cứu người khác, nó có nghĩ đến nên cứu anh ruột mình trước không?”
“Mẹ không cần bọn con làm gì cho Hàn Đình, nhưng các con đừng nên bước vào cửa liền nói Hàn Đình có bệnh, nói nó nguy hiểm, một đứa trẻ bị các con bỏ rơi, sao các con có thể luôn muốn đạp bỏ nó, không phải nó có máu thịt ruột rà với các con sao, chẳng lẽ các con muốn đưa nó vào bệnh viện tâm thần?” Cuối cùng bốn chữ “bệnh viện tâm thần” rơi xuống, sắc mặt Lục Nhân Nhân tái nhợt, hai tay buông thõng bên cạnh nắm thành nắm đấm, tàn nhẫn nói: “Ai bảo nó có một người mẹ ruột như thế, mẹ à, mẹ có phải đã quên mẹ nó đã quyến rũ chồng con thế nào, khi đó con cũng mang thai bảy tháng, con ngã từ trên lầu xuống, mắt đi con mình, tử cung bị thương, cả đời này con không thể nào có con được nữa!”
Quá khứ đẫm máu lần nữa bị vạch ra, hốc mắt Lục Nhân Nhân nhanh chóng đỏ hoe, nước mắt lả chả rơi xuống “Năm nay con đã hơn 40 tuổi, những phụ nữ ở độ tuổi con đã có con bầy cháu đống rồi, nhưng con bị tước đoạt quyền được làm mẹ, mẹ ơi, mẹ đã từng xót thương cho con chưa? ” Lục lão phu nhân lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Nhân Nhân, cơn…
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí kiềm nén ngột ngạt trong căn phòng.
Lão phu nhân và Lục Nhân Nhân đều quay đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh cao thẳng đứng ở huyền quan, Lục Hàn Đình không biết đã trở về từ lúc nào, anh mặc một bộ vest đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm chìa khóa xe, gõ “cộc cộc” hai lần vào cửa căn biệt thư.
Ánh đèn trên cửa trước rất tối, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn hiện trong mờ tối, nhưng đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của anh nhàn nhạt nhìn qua.
Lục Nhân Nhân trở nên cứng đờ, bà nhanh chóng đưa tay lên lau khô nước mắt.
Lúc này, đôi chân thon dài Lục Hàn Đình vững vàng bước vào, anh cong đôi môi mỏng thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cười nói: “Bác gái, sao bác đến Hải Thành không gọi cho cháu để cháu đến sân bay đón bác?”
Truyen one giới thiệu thêm nhiều truyện hay nhé
Đọc full Nhà có manh thê cưng chiều trên truyen.one
Đọc full Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh trên truyen.one
Đọc full Chế Chế Tạo Hào Môn trên truyen.one