Lúc xe trượt xuống, bà cho là mình chắc chắn sẽ chết.
Máu tươi không ngừng chảy trôi, bà từ đau đớn dân dân chuyên sang tuyệt vọng, thế nhưng có người tới cứu bà rồi.
Còn là Diệp Minh.
Diệp Minh vươn tay kéo xuống một tâm vải, dùng sức thắt trên cổ Dương Kim Đậu, miễn cưỡng câm máu cho bà: “Động mạch cổ bị cắt rồi, nhưng không trí mạng, ráng một chút.”
Nói rôi anh cúi người, chui vào trong xe, trên người không mang công cụ cạy mở cửa số xe, anh siết năm đầm đập vào điện cửa số xe.
Người Sài ông này không biết ăn cái gì lớn lên, toàn thân như sắt, lực lớn không gì sánh.
được, cửa sổ xe nhất thời nát máy lỗ.
Anh lại đập thêm mấy quyền, Dương Kim Đậu quỳ rạp trên mặt đất nhìn anh, các đốt ngón tay đã rách da, chảy máu.
Dương Kim Đậu khẽ cong ngón tay: “Cậu không hận tôi sao?”
Vì sao cứu bà?
Lễ nào anh không hận bà sao?
Trước đây bà làm rất nhiều chuyện, chuyên chia rẽ anh và Hà Băng, bà còn ba lần bốn lượt phá hư nhiệm vụ của anh, mang đến nguy hiểm cho anh.
Anh không hận sao?
Diệp Minh chuyên chú động tác trong tay, ngay cả mi tâm cũng chưa từng nhăn: “Cô, con chưa từng hận cô, ngược lại con phải cảm ơn cô nhất, bởi vì là cô đã mang Hà Băng đến thế giới này, cho con tât cả những gì con khao khát.”
Viền mắt Dương Kim Đậu đỏ lên, đột nhiên có loại xúc động muôn rơi lệ.
Diệp Minh tiếp tục thấp giọng nói: “Con từ rất sớm đã lăn lộn ì ngoài xã hội, năm bố mẹ mắt con cũng không thể ở bên cạnh bọn họ, thật đáng tiễc, ngay cả nhìn bọn họ lần cuối cũng không thẻ, trong trí nhớ dung mạo mẹ con đã rất mơ hô, nhưng nhìn cô, con phảng phắt liền thầy cái bóng của mẹ con, mẹ con rất yêu con và em gái con, như cô làm hét thảy đều là bởi vì cô yêu Hà Băng.”
“Con rất rõ ràng cái nghề này của con sẽ gặp phải nguy hiểm, con đường cô đã đi, bác không muốn đề Hà Băng đi thêm một lần nào nữa, con đều hiệu cả, huôộng hồ tuổi tác con đã lớn như vậy, đôi thành bất kỳ một người mẹ nào, cũng sẽ không tuyển trạch chàng I rễ như con, cho nên cô à, con đều hiểu cả.”
“Con cũng mới biệt sự tôn tại của Điểm Điểm trước đây không lâu, con cũng không biết mình có một đứa con gái, ba năm con không có ở đây, đều là cô ở cạnh Băng Băng, cũng là cô nuôi nắng Điểm Điểm, phần ân tình này, con ghi nhớ trong lông”
“GÓi kỳ thực con vân luôn muôn tìm cô nói chuyện, nói cho cô lời thật lòng của mình, có thể con không đẹp trai, trẻ tuổi nhiều tiền giỗng những người đàn ông khác, Băng Băng gả cho con, những việc khác không dám nói, con chỉ dám nói con có cái gì, Băng Băng sẽ có cái đó, con là kẻ thua kém nhất trong đám đàn ông, Băng Băng lại là cô gái xuất sắc trong đám phụ nữ.
Mấy năm nay lang thang Hội đã từng nghĩ, rốt cuộc con đường về như thê nào mới xứng với những phong sương con đã trải qua, mãi đên khi con gặp Băng, Băng, em Ấy chính là con đường về của con.”
Người đàn ông vẫn còn tiếp tục cất chât giọng trâm thấp nhiễm vẻ mêm mại: “Con không có mẹ, chuyện phụ nữ mang thai không hiểu, Hà sp bây giờ lại mang thai nữa rồi, con không có kinh nghiệm, cho nên sau này em ây mang thai sinh con, mong cô dạy bảo em ây nhiều hơn, chung quy đừng để em ấy chịu thêm uất ức nào.
Dương Kim Đậu nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống, bà coi như đã hiểuDiệp Minh, anh trời sinh khí phách cứng rắn, dù cho thuận cảnh hay nghịch cảnh đều chưa từng cúi đầu xuống, nhưng bây giờ anh nói từ “mong”, anh lại cúi đầu trước bà ta.
Đây hết thảy đều là bởi vì Hà Băng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...