“Băng Băng, gần đây em và Diệp Minh Thể nào rôi?” Triệu Lôi hỏi.
Hà Băng câu môi: “Tốt a.”
“Băng Băng, em xem, ai tới kìa?”
Triệu Lôi đột nhiên nói.
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại, cửa quán bar bị kéo ra, một đám người đi đến, dẫn đầu là một thân ảnh cao lớn…
Là Diệp Minh.
Diệp Minh tới.
Ngày hôm nay Diệp Minh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng có cỗ màu đen, quân tây màu xanh quân đội có thắt lưng, chân đi một đôi boot quân đội rất dày, anh ây đứng ở vị trí hàng đầu, vừa ra sân thu hút ánh mắt mọi người.
Người đàn ông thân hình cao lớn, gương mặt anh tuân, khí độ một thân trầm ồn nội liễm, giống như thỏi nam châm lao lao hấp dân mọi người.
Phía sau Diệp Minh là Chu Siêu, sau nữa là lính Huyết Đồng.
Lính Huyết Đồng được sắp xếp vào đặc siữfl tỉnh nhuệ của quân đội,, Diệp Minh vẫn đảm nhiệm chỉ huy cao cấp như trước, sử dụng quyền lãnh đạo trực tiếp.
Bọn họ đi tới một phòng bao vắng vẻ, tất cả mọi người ngồi xuống.
Hà Băng nhìn bọn họ, ánh mắt rơi trên người Diệp Minh, cô cảm giác đã lâu không gặp anh, rất nhớ anh.
Đám người Chu Siêu đang nói chuyện, Diệp Minh ngôi bên trong góc của ghê sa lon, chỗ anh tia sáng rât tối, thầy không rõ thần sắc trên mặt anh, từ trong bao thuốc lá lây ra một.
điều thuốc, sâu kín châm lửa, anh bắt đầu phả ra làn khói trắng.
“Oa, cậu xem một tốp lính đến kìa, thật sự đẹp trai quá đỉ.”
“Bên trong có một anh đang hút thuốc kia kìa, trời ơi ảnh đẹp mà tui muốn xỉu up xỉu down mấy má ơi.”
“Cái gì mà anh, tớ thấy là… chú thì đúng hơn!”
“Kiểu mấy chú lính có tuổi này thật quá mê người, cậu xem cái chân kia kìa, toàn là bắp thịt rắn chắc.”
Các cô gái ở đó líu rít thảo luận, còn thiếu điều chảy nước miệng.
Anh mắt Hà Băng chu du trên người Diệp Minh, lúc anh hút thuốc lá đôi chân dài vắt chéo, chân dài thênh thang, lướt mắt đi lên, là thắt lưng đang buộc chặt nơi hông, cơ bụng chặt khít, áo mỏng lộ ra chút bờ ngực câu người kia, người đàn ông nhô ra yết hầu rõ nét gợi cảm, cả người anh lộ ra một mị lực đàn ông khó tả.
Không biết là do đã lâu không gặp anh, hay là anh sau khi thăng chức đã trở nên trầm ồn nội liễm hơn, Hà Băng cảm thấy anh hiện tại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Năm tháng lắng đọng khí tràng trên người anh, làm anh không giận mà uy, lộ ra một cảm giác áp bách nghiêm nghị.
E rằng, loại khí tràng này chính là khí tràng mà cập trên chân chính mới có.
Anh thực sự là thủ trưởng rồi.
Về sau cô gặp anh đều phải chào một tiêng, thủ trưởng đại nhân, chào ngài.
Hà Băng thõng xuống,,hàng mi tựa cánh ve, nhẹ nhàng căn răng lên môi, trong lòng vừa vui sướng lại có chút sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...