Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Lần đầu mang thai cô sinh một nàng công chúa, nói không chừng cái thai trong bụng này là một Tiêu Diệp Minh.
Từ nơi sâu xa tự có an bài, ngày hôm nay Diệp Minh đạp gió rẽ Sóng, giương cánh bay lượn, mà cô lại tạo ra huyệt nhục của anh.
Trời xanh đã đem đến bao nhiêu phong sương chồng chồng điệp điệp, hiện tại liên ban ơn bây nhiêu ân phúc viên mãn.
Anh có.
Những thứ người khác có, anh đều CÓ.
Suy nghĩ một chút mây năm nay bọn họ đều chung đụng thì ít mà xạ cách thì nhiều, thể nhưng môi một lần ở cạnh nhau cô đều có thê dễ dàng mang thai, cũng không biết là cô lợi hại hay là anh lợi hại.
Hà Băng có chút dở khóc dở cười, cô dịu dàng đảo quanh trên bụng mình, viền mắt trăng nõn lần nữa phiếm hồng, cảm ơn, cảm ơn tiểu sinh mạng này đã đến, hiện tại dù cho Diệp Minh không ở bên cạnh cô, cô sẽ Không cảm thấy cô đơn.
Bởi vì cô có Điểm Điểm, còn có Tiểu Diệp Minh.
Hà Băng không nói tin mang thai cho bất cứ ai, cô mang thai gian còn quá sớm, lão thủ trưởng vận còn đang hôn mê, cô vẫn nên cần thận một chút thì tốt hơn, cô phải bảo vệ thật tốt bé con.
Hà Băng đi tới biệt thự, mới vừa vào phòng khách cô.
liền nghe được tiếng cười nói của Điểm Điểm và bà ngoại, hóa ra là Dương Kim Đậu đang chơi với Điểm Điểm.
Ba năm nay Dương Kim Đậu tiêu tốn tất cả thời gian lên trên Điểm Điểm, Hà Băng nhìn ra được Dương Kim Đậu rất yêu rất yêu Điểm Điểm, cô lúc nhỏ lớn lên với bồ, đây vẫn là tiếc nuối của Dương Kim Đậu, hiện tại bà cho Điểm Điểm tắt cả tình yêu và bầu bạn, cũng bù đắp tiếc nuối đã từng.
“Mẹ.” Điểm Điểm lập tức liền thấy Hà Băng, cô bé nhanh chóng chạy tới.
Hà Băng ngồi xổm người xuống, giang rộng hai cánh tay.
Điểm Điểm nhào vào trong ngực cô.
Hà Băng dùng sức ôm lây Điệm Điêm, còn dùng lực hôn lên khuôn mặt nhỏ của Điểm Điểm, Điểm Điểm đi tới khi cô rơi vào hố sâu tối tăm nhất tuyệt vọng nhất, khi đó nêu như không có Điểm Điểm, cô đã sớm chết rồi.
Cô rất yêu rất yêu Điểm Điểm.
“Điểm Điểm, có nhớ mẹ không, mẹ rất nhớ rất nhớ con đó.”
“Mẹ, Điểm Điểm cũng rất nhớ mẹ.”
Điểm Điểm nói ngọt ngòa.
Dương Kim Đậu nhìn hai mẹ con đang nói lời yêu thương cười nói: “Điêm Điểm, con không phải đã chuẩn bị quà cho mẹ sao, mau mau tặng cho mẹ đi.”
Vừa nhắc nhở như vậy, Điểm Điểm nhanh chóng nói: “Qùa con để ở trên lầu, con đi lây ngay bây giờ.”
Điểm Điểm chạy lên lầu.
Hà Băng đứng dậy: “Mẹ.”
Dương Kim Đậu nhìn con gái mình, kéo cô sang một bên, nhỏ giọng mà nghiêm túc nói: “Băng Băng mẹ hỏi con, con và Diệp Minh hiện tại thế nào?”
Vừa rồi lúc Dương Kim Đậu đầy: Điểm Điểm ra Hà Băng cũng biết bà sẽ hỏi cái này: “Mẹ, chúng con tốt mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...