Từ lần đầu tiên gặp anh, ả đã biết anh không phải vật trong ao.
Ngày này vậy mà vẫn đến, còn đến nhanh như vậy.
Hà Băng trở về, nhưng đêm nay cô lăn lộn khó ngủ, làm thê nào cũng ngủ không được.
Sáng sớm cô rất sớm đã tỉnh, thật vất vả chịu đựng đến tám giờ, cô mở Tivi lên.
Kênh quân sự, MC dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn đưa tin Hôm qua, thủ trưởng Trần Cẩm chính thức về hưu, tân thủ trưởng nhậm chức vào hôm nay, vị tân thủ trưởng này thiên hô vạn hoán, anh ây vẫn luôn được tôn vinh là truyền kỳ trong quân Huyết Ưng.”
“Huyết Ưng, tên thật là Diệp Minh, Diệp Minh ba năm trước từng là đệ nhất lão đại Hồng Kông, thân phận thật của anh hiểm có ai biết được…
Hai lỗ tai Hà Băng ong ong, cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, đây đầu đều là, Diệp Minh làm thủ trưởng rôi, Diệp Minh chính tân thủ trưởng!
Thân phận của anh rốt cục đã được công khai.
Anh đi ra ngoài ánh sáng rồi.
Màn hình TV thay đổi sạng một nơi tụ tập rất nhiều ký giả truyện thông, những ký giả này xếp hàng ngay ngăn có thứ tự, không hê dám lớn tiêng ôn ào náo động, hiện trường có kéo ra đường cảnh giới, toàn là những đặc công áo xanh mang súng vũ trang, cục diện nghiêm túc mà trang trọng.
Lúc này một chiếc xe Jeep chống đạn chạy vào, cửa sổ xe phía sau chậm rãi trượt xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc mà xa lạ.
Là Diệp Minh.
Diệp Minh ngồi ở phía sau, hôm nay anh mặc chiễc áo sơ mi đen, cửa số thủy tinh cọ sáng chiều lên mặt anh, hôm nay anh cực kỳ anh tuần.
Ánh mắt Hà Băng rơi trên gương mặt anh, không dời được nửa phân.
Người đàn ông đêm qua còn ngủ bên cạnh cô, hiện tại đã cao không thể chạm.
Cô chỉ có thể thấy anh trên tỉ vi.
“Băng Băng.” Lúc này Triệu Lôi đã đi tói.
Hà Băng nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.
“Băng Băng, em giấu cái gì, bây giờ còn có ai không biệt Diệp Minh chính là tân thủ trưởng, bên ngoài đều đã ôn ào xôn xao rồi, trong chốc lát sẽ chiếm đây tiêu đề báo chí.”
“Bên ngoài náo nhiệt như thê luôn à anh?”
“Đúng vậy, trong quân đều đang ăn mừng tưng bừng đó, bởi vì bọn họ rốt cục đã gặp được anh hùng của mình.”
Là như thế này đúng không?
Tối hôm qua anh cũng không liên lạc với cô.
Hà Băng về phòng mình, cô cầm điện thoại lên, hàm răng căn môi dưới đỏ bừng một cái, sau đó trong tâm lý bắt định do dự bắm chuỗi số quen thuộc tận xương kia.
Tiếng chuông reo một lần, sau đó bên kia được tiếp rồi, hai mắt Hà Băng sáng ngời: “Alo, A “Chào cô, Diệp thủ trưởng đang họp, xin hỏi cô là vị nào? Tôi là thư ký của Diệp thủ trưởng, cô có lời gì, tôi có thế chuyển lời cho Diệp thủ trưởng.”
Một giọng nói hay mà lịch sự vang lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...