Cuộc nói chuyện này đã định trước tan rã trong không vui, Trần Cẩm đi ra phòng bệnh.
“Thủ trưởng.” Lúc này Hà Băng đã đi tới.
“Làm sao, không ở với Diệp Minh à?”
“Anh ấy đi nghe điện thoại rồi ạ.”
Trần Cẩm hiểu rõ gật đầu: “Thảo nào, nếu như nó ở đây, khẳng định một tắc cũng không rời con.
“..” Hà Băng dời trọng tâm câu chuyện: “Thủ trưởng, bác cãi nhau với Thiền Thiền ạ?”
Trần Cẩm thở dài một cái: “Bác nhớ trước đây Thiền Thiên rất hiểu chuyện, nhưng không biết vì sao nó càng ngày càng cực đoan đến nồi bác không nhận ra nữa rôi.”
Trong hành lang.
Diệp Minh và Chu Siêu đứng chung một chỗ, Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, thâm trầm mà sắc bén nhìn chòng chọc Chu Siêu: “Chuyện Băng Băng đi gặp thủ trưởng có phải cậu sắp xếp không?”
Chu Siêu túa mồ hôi lạnh, anh ja rất sợ Diệp Minh tìm anh ta tính sẻ: “Không phải, A Minh, cậu oan uồng tôi rồi, EÌ gặp thủ trưởng là ý của riêng Băng Băng, tôi chỉ là… giúp một chuyện nhỏ…
Nói xong Chu Siêu nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện: “A Minh, đàn trước chuyện Bò Cạp chúng ta còn chưa tra ra rốt cuộc ai tiết lộ tình báo, suýt chút nữa hại chết Băng Băng, cậu nói tên nội gián này rôt cuộc là ai2”
Tên nội gián này giống như quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Lần trước Diệp Minh nói với Hà Băng không phải Trân Thiền Thiền tiết lộ tình báo nhưng thật ra là không muốn Hà Băng tham dự trong đó, đên lúc.
đó lại chọc tới nguy hiêm.
Biết càng ít càng an toàn.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái.
*“A Minh, tôi hoài nghi… Trần Thiến Thiến, thế, nhưng một mình Tràn Thiến Thiền làm không được việc này, rất có thể là thủ trưởng làm, thủ trưởng tại sao phải làm như vậy?”
Diệp Minh nhanh chóng liếc Chu Siêu: “Cậu mới quen thủ trưởng ngày đầu tiên à?”
Chu Siêu liền ngậm miệng, bởi vì anh ta từ đáy mắt Diệp Minh thấy được cảnh cáo không vui.
Đúng vậy, bọn họ và thủ trưởng đã quen biệt sắp ba mươi năm rôi, thủ trưởng là ai, mọi người đều biết.
Diệp Minh mím môi, trầm giọng nói: *Về sau đừng nhắc lại đề tài này, nhất là đừng huyền thuyên ở trước mặt Hà Băng, biệt chưa?”
Chu Siêu gật đâu, anh ta ngày hôm nay nghe nói Hà Băng đi gặp lão thủ trưởng đã kinh tâm động phách như thê nào, chính anh ta cũng toát mô hôi lạnh, anh ta không thê lại đặt Hà Băng vào hiểm cảnh nữa, bằng không Diệp Minh là người đâu tiên sẽ không tha cho anh ta.
Chu Siêu ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết.”
Diệp Minh rời đi.
Bên ngoài bệnh viện.
Diệp Minh đứng ở bên ngoài đợi, hai tay đút trong túi quân, cúi đầu, thân hình cao lớn lười biêng.
Lúc này một thân thể nhỏ mềm chạy ra, hướng về phía anh mặt cong mày cười kêu: “A Minh.”
Diệp Minh ngước mắt, cô gái chạy tới hướng anh.
Anh đứng thẳng thân, rút hai bàn tay đặt trong túi quân ra, sau đó hướng về phía cô giang rộng tay.
Hà Băng chạy tới rồi nhảy.
lên, đôi chân nhỏ trực tiếp quần vào hông anh, nhảy trên người anh, muôn anh ôm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...