Anh tựa như chim ưng nhìn chòng chọc cô ta, uy hiếp mười phần, sau đó xoay người.
“Huyết Ưng!”
Thiến Thiến kêu một tiếng, lần nữa nhào qua từ phía sau ôm lấy thắt lưng kiện tráng của người đàn ông.
Anh thật cao, bả vai anh tuấn, lưng dày, tràn đầy sức mạnh nam tính, khiến người ta muốn dựa vào.
“Huyết Ưng, vì sao vô tình với em như thế? Em đồng ý lời cầu hôn của Tống Trùng, thế nhưng em căn bản không thích anh ta, em chỉ muốn kích thích ngươi, nhưng anh không trả lời tin nhắn em, không tiếp điện thoại eml”
“Em đường đường là thiên kim thủ trưởng, đã hạ mình thấp như vậy cầu xin anh, anh có thể quay đầu liếc lấy em một cái không, chỉ liếc mắt thôi đã được rồi.”
“Vì em, em cái gì cũng nguyện ý làm, chỉ cần anh đối tốt với em, em hiện tại liền từ chối Tống Trùng, em van cầu anh đấy, anh đừng cự tuyệt em nữa, em thực sự thích anh, rất thích anh.”
Thiên Thiên khóc lóc kê lê, hèn mọn cầu xin tình yêu người đàn ông này.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, hai mắt càng âm u: “Tôi không động thủ với phụ nữ, nhưng nếu cô không buông tay, vậy đừng trách tôi không khách khí với côi”
Đôi môi Thiến Thiến run rầy, sắc mặt tái nhợt như một trang giấy, anh lãnh khốc vô tình đến vậy.
Vì sao?.
Trong xương cô ta cũng sâu đậm kiêng ky người đàn ông này, nhất là lúc anh nổi giận, nên Thiến Thiến buông lỏng tay.
Diệp Minh nhâc chân, muôn đây cửa phòng bệnh ra.
Thế nhưng lúc này, trong tầm mắt anh xuất hiện một cái tay nhỏ.
Bàn tay này bọc kín vải trắng, nhìn chỉ có chút xíu, chẳng bằng nửa lòng bàn tay anh nữa.
Bàn tay nhỏ bé đó chật vật đưa tới khe cửa hé ra, sau đó nhẹ nhàng mở ra cửa phòng bệnh.
Một thân ảnh nhỏ mềm xuất hiện trong tầm mắt.
Diệp Minh cứng đờ, trong con ngươi anh tràn đầy thân ảnh trước mắt này, cô không hề báo hiệu, đột ngột mà bá đạo xông vào tròng mắt của anh.
Đồng tử anh đột nhiên co rút, hô hấp căng lên.
Là Hà Băng.
Hà Băng tỉnh rồi.
Hà Băng đã xuống giường, từ bên giường đi tới bên cửa chỉ có vài chục bước, cô đi mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như cả người đều nằm trên vách tường.
Hàng mi tựa cánh ve run lên nhìn về phía người đàn ông cứng đờ cạnh cửa, sau đó chậm rãi đưa bàn tay kia ra, cái miệng nhỏ tái nhợt cong lên, cô giả bộ cả giận nói: “Hay lắm, em thừa dịp lúc em ngủ liền ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lân này bị em bắt được rôi hai Mau tới dìu eml”
Nghe giọng nói mềm mại của cô, trong suy yếu lại lộ ra làm nũng nhàn nhạt, trái tim Diệp Minh mềm nhũữn, nhanh chóng vươn tay qua cô giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, anh khàn giọng khiển trách: “Mới vừa tỉnh đã xuống giường, không đau à?”
“Đau chứ, đau lắm.”
Thuốc tê hết tác dụng quá sớm, cô cũng cảm giác toàn thân đau nhức, mềm mại vô lực, viền mắt trắng nõn hồng hồng.
“Thật à? Đau ở đâu?”
Thấy cô sắp khóc, Diệp Minh liền chau chặt mi tâm anh khí, hai bàn tay đang cầm tay cô nhẹ nhàng thỏi thổi, thương tiếc, lo lắng lại trách cứ: “Xem em lần sau còn dám tự mình chạy xuống giường nữa không.”
“Em sợ có đóa hoa nào câu anh đi không thôi mà.” Nói rồi Hà Băng lướt qua bả vai người đàn ông, nhìn thoáng qua Thiến Thiến phía sau.
Diệp Minh không ngắng đầu: “Đần, anh là Tôn Ngộ Không mà, không biết à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...