“Hà Băng, mày giả vờ với tao cái gì, đêm qua mày không phải hầu hạ Huyết Ưng à, tao cho mày biết, tao không hề kém cạnh với Huyết Ưng, nói không chừng mày ngủ với tao rồi liền thích tao, ha ha.”
“Phi.” Hà Băng lạnh mắt mắng một tiếng: “Hầu hạ anh ấy, tao cam lòng tình nguyện, mày tưởng bở đấy à?”
“Mày!
Bò Cạp giơ tay lên muốn tát Hà Băng một cái.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp rét lạnh: “Dừng tay! Tao qùy!
Diệp Minh nói, anh quỳ.
“A Minh, đừng quỳ!” Hà Băng nhanh chóng thét to.
“Ha ha, tốt.” Bò Cạp vui vẻ cười to: “Thì ra Huyết Ưng trong truyền thuyết cũng là một thằng si tình, đây thật sự là thiết cốt nhu tình nhỉ? Huyết Ưng, vậy bây giờ mày liền quỳ xuống đi! Thành thực dập đầu ba cái cho tao.”
Diệp Minh nhìn về phía Hà Băng, đáy mắt đáy lòng của anh đều là cô.
Hà Băng bị quăng đến trên giường, mái tóc dài đen nhánh xốc xếch xõa tung, vài sợi quấn ở trong vạt áo bảo vệ của cô, cô da thịt tinh tế trắng nõn, viền mắt đỏ hồng, mặt mày như đại nhìn anh, chậm rãi lắc đầu: “Đừng… A Minh, đừng quỳ.”
Diệp Minh câu môi: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Anh nói năm chữ.
Đừng sợ, anh ở đây.
Hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve củaHà Băng đột nhiên run lên, từng giọt lệ thi nhau đập xuống.
Lúc này chỉ thấy bên kia Diệp Minh chuyển động thân hình cao lớn, anh chậm rãi quỳ một chân xuống.
Anh sắp quỳ xuống rồi.
Hà Băng đột nhiên vươn tay, kéo qua gạt tàn trên tủ giường, sau đó dùng lực ném một cái.
Xoảng một tiếng, gạt tàn đập trúng màn hình, màn hình trong nháy mất đen thùi.
Cái gì cũng không thấy được.
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé!
Cô không thấy Diệp Minh, Diệp Minh cũng không nhìn thấy cô.
Cô đoạn tuyệt thế giới hai người.
Như vậy, anh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của cô, cũng không cần vì cô quỷ xuống.
Hai tay móc thật chặt tắm ván gỗ, cô tùy ý để nước mắt mơ hồ tầm mắt, A Minh, như vậy em có thể bảo vệ anh.
Cô từng nói, cô sẽ bảo vệ anh.
Màn hình tối đen rồi, sắc mặt Bò Cạp đại biến, gã dữ tợn vươn tay, kéo lấy mái tóc dài của Hà Băng, sau đó “bôp”
một tiếng, trực tiếp tát mạnh Hà Băng một cái.
Hà Băng rơi trở về trên giường, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu tiện nhân, mày thực sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt”
“Ha,” Hà Băng câu đôi môi đỏ máu, phun ra ý lãnh diễm động nhân: “Bất luận kẻ nào cũng không thể dùng tao uy hiếp anh ấy, hậu quả uy hiếp chỉ có một, đó chính là… tao sẽ tự hủy đi chính mình.”
Bò Cạp xoay người lên giường, trực tiếp đè Hà Băng ở dưới thân, gã động thủ xé đi quần áo của cô: “Tốt lắm, vì cứu Huyêt Ưng, mày tình nguyện hi sinh chính mình, vậy mày bây giờ liền ngoan ngoãn để ông đây chơi một chút, ngày hôm nay ông đây chơi chết mày, đến lúc đó xem Huyết Ưng có thống khổ không?”
“Cút ngay!” Hà Băng muốn dùng lực giấy giụa, thế nhưng toàn thân cô một chút khí lực cũng không có.
Rất nhanh, hai mắt cô tối sầm, ngã xuống.
Bò Cạp nhìn Hà Băng bất tỉnh, không kịp chờ đợi lôi xé quần áo Hà Băng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...