Hai tay móc thật chặtvào thảm trải sàn, cô xem ta nhìn Diệp Minh: “Hiện tại lập tức rút lui, không cho đi cứu Hà Băng, đây là mệnh lệnh!”
Mệnh lệnh?
Diệp Minh một tay đút trong túi quần, một tay cầm chiếc giày cao gót kia của Hà Băng, anh từ trên cao liếc Thiến Thiến: “Nói hai chữ mệnh lệnh với tôi, thì cứ để khi nào cô ngồi lên vị trí bố cô đi.”
Thiên Thiên nghẹn họng ngay lập tức, Huyết Ưng là trực tiếp nhận lệnh của lão nhân, cô ta quả thực không thể hạ lệnh với anh.
“Anh nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nữ nhi tình trường đối với anh mà nói sẽ là một vật cản đường, lựa chọn Hà Băng mà bỏ qua em, vậy cả đời này anh chỉ có thể sống như một cái bóng mà thôi”
Thiến Thiến không nể mặt mũi, bắt đầu uy hiếp.
Chỉ cần Diệp Minh bước ra cánh cửa này đi cứu Hà Băng, cô ta chỉ đành khiến anh cả đời này đều sống trong bóng tối.
Ba năm trước đây, Diệp Minh đã chêt.
Anh ngay cả một thân phận cũng không Có.
Xem Tống Trùng này đi, anh ta chẳng có chút quân công nào, vừa so sánh với Diệp Minh đã là một trời một đất, thế nhưng ai bảo người ta biết đầu thai, sống tốt.
Còn về phần Huyết Ưng là ai, có mấy người biết?
Thiến Thiến cũng không muốn vạch mặt, cô ta rất si mê Diệp Minh, ngay cả lúc mấy ông lão cùng nhau họp, đàm luận nhiều nhất đều là người đàn ông này.
Một trăm năm mới có được một người như Diệp Minhvậy, anh là kẻ siêu phàm.
Địa vị cao ư? Anh đã sớm leo lên được rồi, mấy ông lão đó đều đã lưu vị trí lại cho anh, chỉ chờ anh trở về.
Cô ta quá khao khát có được người đàn ông này, nếu không chiếm được, vậy cô ta chỉ có thể… hủy hoại anh.
Diệp Minh câu môi mỏng, thái độ dã tính mà lười nhác: “Ah, vậy tùy, chỉ cần cô vui là được.”
Anh đi.
Anh cứ vậy mà đi?
Mặt Thiên Thiên tràn ra hận ý, anh vì Hà Băng kia, cái gì cũng không cần nữa ư?
Kỳ thực người đàn ông này từ trong xương cốt rất kiêu ngạo, lăn lộn, tắm máu chiến trường nhiều năm như th, anh rất khinh người.
Hà Băng chậm rãi mở mắt ra, cô ở trong một gian mật thất.
Ký ức toàn bộ sống lại, sau khi Bò Cạp nhận cuộc gọi kia sau, nhanh chóng vươn tay ở trước mắt cô phất một cái.
Hai mắt cô tối sầm, trực tiếp xỉu.
Biên cô tới vội vàng không kịp chuân bị như thế.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân, Bò Cạp đi đến: “Cô đã tỉnh?”
“Anh Bò Cạp, vì sao anh lại mang em tới đây?”
“Ah, còn giả vờ với tôi?” Bò Cạp tiến lên, nắm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng, gã âm ngoan nhếch môi: “Cô là người của FIU, cố ý tiếp cận tôi, Băng Băng à, tôi là thực sự thích cô, nhưng cô sao lại phải khiến tôi thất vọng thế hả?”
“Anh Bò Cạp, em không hiểu ý anh.”
Bôp bôp hai tiêng, Bò Cạp vô vô tay: “Dẫn người vào.”
Hai tên thủ hạ đi vào, mang đến một người.
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, là Tuyết Nương!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...