Thiến Thiến nhìn bóng lưng người đàn ông, toàn thân run rầy, anh vậy mà… uy hiếp cô ta?
Cô ta chỉ mua mấy bộ quần áo về, anh liền vì Hà Băng kia giáo huấn cô ta?
Cô ta là thiên kim của thủ trưởng, đã khi nào bị lạnh nhạt cùng uất ức như vậy?
Khóe môi Thiến Thiến móc ra nụ cười nhạt.
Trong phòng trên lầu.
Bò Cạp đi vào tắm, Hà Băng cởi giày cao gót, đội bao tay trắng bắt đầu lục soát ngăn kéo.
Không tìm được con dấu riêng.
Ở đây không có két sắt, trong ngăn kéo cũng không có, vậy chỉ có một loại khả năng, ở trên người Bò Cạp.
Hà Băng đứng thăng người, cô ưu nhã hất đôi giày cao gót trên chân ra.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp không vui: “Mang giày vào!”
Chỗ đỏ hồng sau tai kia không phải vết hôn, mà cấy vào máy theo dõi nghe trộm, cho nên bây giờ mọi cử động của cô đều bị Diệp Minh giám sát, bảo đảm cô trăm phần trăm an toàn.
Vì phối hợp lần hành động này, FIU nhân cũng đã ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, bao vây toàn căn biệt thự này.
Chỉ cần cô lấy được con dấu riêng, có thể bắt Bò Cạp rồi.
Nghe được giọng nói Diệp Minh, Hà Băng nhếch lên môi đỏ mọng, lại không chút hoảng sợ mặc giày cao gót lại.
Người đàn ông này thật bá đạo.
Thế nhưng cô rất hưởng thụ.
Tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Bò Cạp tắm xong khoác đồ ngủ đi ra, nhìn bóng hình xinh đẹp của Hà Băng, gã không kịp chờ đợi nhào đến: “Băng Băng tiểu bảo bối.”
Hà Băng không tránh, để gã nhào đến ôm vào lòng, hai tay cô chống lên lồng ngực Bò Cạp, cô ngắng đầu: “Anh tắm sạch chưa?”
“Sạch rôi, giờ cả người thơm phức luôn rồi này, không tin em sờ đi.” Bò Cạp đặt tay cô trên người mình.
Hà Băng thuận thế sờ, lòng bàn tay mềm mại đè xuống bắp thịt gã, kiểm tra gã giấu con dấu riêng ở đâu.
Lúc này chất giọng trầm thấp của Diệp Minh lần thứ hai vang lên: “Xúc cảm thế nào?”
Hà Băng ngửi được mùi chua, có người đánh vỡ bình dắm rồi.
“Băng Băng tiểu bảo bối, cái tay này của em sờ anh thật là thoải mái, em sờ xuống kiểm tra đi nào.” Bò Cạp đỏ mắt thúc giục.
Hà Băng còn không di chuyển, bên tai vang lên một giọng nói sâu kín: “Đó là địa phương yếu ớt nhất của đàn ông, không giấu được đồ, em dám sờ thử xem?”
“HN: Người đàn ông này!
Trong tròng mắt Hà Băng lóe lên ý cười long lanh, lúc này cô rủ mắt, thấy được trong tay Bò Cạp đeo nhẫn.
Bò Cạp vẫn đeo cái nhẫn hoàng kim này, đại lão mà, đeo rất bình thường, không ai nghi ngờ cả.
Mắt Hà Băng sáng lên, cái nhẫn choàng kim hính là con dâu riêng!
Tìm được rồi!
“Anh Bò Cạp, mau ôm em lên giường đi.”
“Tiểu bảo bối, anh tới đây.” Bò Cạp muốn ôm ngang Hà Băng lên.
Thế nhưng lúc này một chuỗi chấn động rung lên, điện thoại tới.
“Anh Bò Cạp, điện thoại của ai thế, đừng nhận.”
Lúc này điện thoại tới, đáy mắt Hà Băng lóe lên cảnh giác.
Bò Cạp một tay ôm Hà Băng, tay kia cầm lên điện thoại: “Tiểu bảo bối, đừng nóng vội, anh nghe điện thoại trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...