Bên kia, Tuyết Nương đã đổi quần áo khác, khéo léo cười nói: “Mới từ trên giường xuống đây, xương khớp em sắp vỡ vụn đến nơi rồi, người tài xế này của anh cứ như mấy chục năm chưa chạm qua phụ nữ ấy.”
Bò Cạp lúc này mới thả lỏng, xem ra tên tài xê này tạm thời không có vân đê gì.
Gã nhìn về phía Tuyết Nương, thô bỉ vươn tay kéo cổ áo của Tuyết Nương, lời thô tục trong miệng cũng xông ra: “Tài xế của anh không thích mấy cô em trẻ tuổi mà chọn em, còn chưa phải là nhìn thấy em quá quyến rũ à?”
“Bốp” một tiếng, Tuyết Nương trực tiếp đánh rớt tay Bò Cạp, chị ấy giận hờn liếc mắt: “Quỷ sứ.”
Bò Cạp cười cười ôm Tuyết Nương, muốn hôn Tuyết Nương.
Tuyết Nương tránh về phía sau, không để gã hôn được.
Bò Cạp khựng lại, mặt mày âm xuống tới: “Làm sao, ngủ với một thăng tài xê nghèo rồi liền không muốn cùng anh nữa?”
Ý cười của Tuyết Nương vẫn không thay đổi, chủ động ôm Bò Cạp: “Anh không sợ tiểu mỹ nhân kia của anh biết à? Muốn em hầu hạ ngươi, thì ngày nào em cũng quấn lấy anh.”
Nghĩ đến Hà Băng, Bò Cạp mất hết hứng thú, gã vươn tay đẩy Tuyết Nương ra: “Anh cảnh cáo em, em đừng nói lung tung ở trước mặt cô ấy, em mỹ nhân này anh còn chưa ngủ được đâu, rất cưng đấy.”
Nói xong Bò Cạp thô bỉ cười cười: “Tư vị của ẻm, anh vừa nghĩ đã cương rồi.”
“Anh Bò Cạp, em ghen đấy, giận rồi.”
Tuyêt Nương xoay người rời đi.
“Tuyết Nương, chờ anh một chút.” Bò Cạp đuôi theo Tuyết Nương.
Hai người kia vừa đi, trái tim nhắc lên của Hà Băng nhanh chóng đặt xuống, lúc này bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông: “Làm Bò Cạp mê ngất ngây con gà tây có phải rất đắc ý hay không?”
Hà Băng ngước mắt nhìn, đụng phải đôi mắt người đàn ông, khóe miệng anh ôm lấy ý cười, thế nhưng đáy mắt âm u.
Vừa rồi câu nói kia của Bò Cạp rõ ràng đã kích thích đến anh.
“Thời gian không còn sớm, em vê trước.” Cô đã muốn chuồn.
Thế nhưng tâu thoát thất bại, Diệp Minh ngăn cô ở giữa lồng ngực to lớn của mình và trong vách tường.
Hà Băng xoay đầu, nhanh chóng nói: “Có thể làm Bò Cạp si mê hay không, em không để bụng, em chỉ quan tâm có thể làm anh đắm say hay không thôi, tốt nhất anh nên giao hết linh hồn nhỏ bé của anh cho em đi.”
Diệp Minh miễn cưỡng thoả mãn với câu trả lời này, anh buông lỏng cô ra: “Bi, anh em về.”
Thế nhưng Hà Băng nhanh chóng ôm lây bụng của mình rên một tiêng: “Em đau bụng.”
Diệp Minh cứng đờ, bàn tay nhanh chóng dời đến trên vùng bụng bằng phẳng của cô, dịu dàng xoa xoa.
Tay đang xoa bụng cho cô, nhưng miệng anh lại mắng: “Với diễn xuất của em ấy, giới nghệ sĩ đều nợ em cái cúp vàng đấy.”
Anh đã nhìn ra cô đang giả bộ rồi.
Hà Băng chôn đầu nhỏ trong lồng ngực kiện tráng ấy, nói thầm — vậy sao anh còn giúp em xoa bụng?
“Đêm nay em không muốn về.” Hà Băng nhỏ giọng nói.
Diệp Minh cúi đâu nhìn cô: “Vậy em muốn đi đâu?”
“Phòng anh.”
Ánh mắt Diệp Minh tối sầm lại, sâu kín nhìn cô chằm chằm.
“Anh đừng có nghĩ linh tinh, em chỉ muốn đến phòng anh ngủ, chúng ta cái gì cũng không làm.” Hà Băng vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Minh trầm mặc khoảng khắc, sau đó dắt tay cô: “Vậy đi thôi.”
Anh đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...