Diệp Minh dùng sức kéo cổ tay cô, trực tiếp đặt cô ở dưới thân: “Bài hít đất này không phải em cưỡi anh, mà là anh đè G71): ˆ Nói rồi anh đặt cô ở dưới thân, hai tay chống bên người cô, nâng hông hạ hông, lại làm vài cái hít đất.
Anh và cô một cao một thấp, hai người rời xa lại tới gần, nhiệt độ trong phòng chợt tăng cao.
Hà Băng đỏ mặt đẩy anh một cái: “Diệp Minh, trước đây sao em không phát hiện anh lại… “man show”* như thế nhỉ?”
*Man show: từ lóng, ý chỉ những người đàn ông bề ngoài lạnh lùng, bên trong hoang dã gợi cảm, thường không hay biểu lộ ra ngoài, nhưng trong những tình huống hoặc môi trường cụ thể, họ thường biểu hiện một cách bất ngờ.
Diệp Minh rủ mắt nhìn cô: “Không ăn giấm nữa à? Dỗ được rồi?”
Hà Băng suy nghĩ một chút: “Vẫn chưa đâu, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Hà Băng để hai tay trên lồng ngực anh dùng sức đầy, Diệp Minh thuận thế nằm xuống, cô lanh lẹ lộn lại, trực tiếp cưỡi lên vòng hông to lớn của anh: “Vừa rồi bọn họ nói cái loại chống đầy này, bây giờ em muôn anh làm cho em xem.”
Vừa rồi đám ong bướm trong bao sương bảo anh chống đất Diệp Minh hiểu, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, cái gì cũng hiểu, anh chỉ là không ngờ Hà Băng đề cập với anh yêu cầu to gan như vậy.
Cô cũng không phải là cô gái nhỏ nữa, nên cũng đều hiểu, anh đã cảm thấy cô đang trêu chọc anh.
Ba năm nay Hà Băng nấy nở rất nhiều, khuôn mặt trứng ngỗng thanh lệ động nhân, khí chất cũng quyến rũ hơn, giữa lông mày đều là tư vị câu hồn đoạt phách lười biếng của người phụ nữ, hơn nữa dáng người cô là lướt, Diệp Minh tin tưởng không có người đàn ông có thể chống lại kiểu cám dỗ thế này, anh cũng không thê.
“Đừng quậy nữa, xuống dưới đi.” Diệp Minh nói giọng khàn khàn.
Hà Băng thích nhìn dáng vẻ anh rõ ràng muốn nhưng liều mạng chịu đựng: “Em không xuống, anh mau chống đầy đi, lề mề như vậy có phải không làm được không?”
“..” Diệp Minh hiện tại đã muốn chứng minh mình một chút, để cho cô xem anh đến tột cùng có được không!
“Anh chỉ phế đùi phải, không phải thắt lưng, hiểu không?”
“Không hiểu!” Hà Băng giả vờ ngây ngốc, còn cố ý kích anh: “Trừ phi anh làm cho em xeml”
Diệp Minh mặt đỏ tới mang tai, bàn tay rơi trên eo cô bóp chặt: “Hà Băng, anh thấy em ba năm nay thực sự thích ăn đòn rồi!”
Một lát sau, cửa phòng bị đầy ra, Tuyết Nương đi đến.
Tuyết Nương lập tức thấy được hai người trên giường, chị ấy ngắn ra: “Thành gia…”
Có người xông vào, Hà Băng cả kinh, cô lúc này muốn đi xuống, thế nhưng giày trên chân chân đã đạp rớt, bít tất bên trong cũng rơi ra, lộ ra bàn chân bạch ngọc của cô.
Hiện tại cô quần áo xốc xếch, vừa nhìn liên thây ám muội, cô xâu hồ muôn độn thổ.
Còn Diệp Minh vô cùng bình tĩnh thong dong, không liếc đến Tuyết Nương, anh đứng dậy xuống giường, thân thể cường tráng ngồi chồm hồm xuống, nhặt bít tất kia lên, xắn ống tất lên, anh lên tiếng: “Mau mặc.”
Anh mang tất cho cô.
Trong lòng Hà Băng ngòn ngọt, đều nói đàn ông lớn tuổi đều biết thương người, lời này không hề sai nha.
Cô cũng không làm kiêu, trực tiếp xuyên bàn chân trăng như tuyết vào.
Diệp Minh lại mặc giày vào cho cô.
Ngày hôm nay cô mặc chiêc váy ngăn màu đen, phía dưới xỏ giày boot, lộ rõ đôi chân thon dài trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.
Diệp Minh kéo váy cô xuống, trầm giọng nói: “Sau này mặc váy phải qua đầu gối!”
…” Gia huấn của Diệp gia thật nghiêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...