“Chờ một chút.” Diệp Minh mở miệng.
Hạ Tịch Quán ngừng lại.
Diệp Minh chậm rãi đưa ra bàn tay thô ráp của mình nắm bàn tay nhỏ bé kề sát của Hà Băng, tay cô vừa mềm vừa lạnh, anh khóa thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Anh truyên hêt nhiệt độ cơ thê âm áp và sức mạnh ung dung của chính mình cho cô, như vậy cô trong giấc mộng sẽ không cô đơn, sẽ không sợ hãi nữa.
Nếu như anh đi, cô cũng sẽ rất kiên cường rất dũng cảm, cô sẽ từ từ trưởng thành.
Cuộc phẫu thuật này tiến hành đến trưa, sau hai giờ, thuốc tê trên đùi Diệp Minh biến mất, anh muốn xuống giường.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngăn cản nói: “Anh Diệp, phẫu thuật vô cùng thành công, nhưng anh rút tủy tiến hành ghép đôi, nên mây ngày nay anh phải ở lại viện quan sát, xem có phản ứng không tốt nào không.
Chuyện này không thể lơ là, liên quan đến đùi phải của anh đấy.”
Sắc mặt Diệp Minh hơi tái, song mặt không chút thay đổi: “Băng Băng tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.
Hà Băng vẫn chưa tỉnh.
Diệp Minh cụp mắt nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, anh phải đi, đã đến giờ rồi.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại trong túi quần anh rung lên.
Diệp Minh lây điện thoại ra vừa nhìn, là điện thoại của cấp trên.
Không phải điện thoại của Chu Siêu, mà là điện thoại của cấp trên.
Mi tâm anh tuấn của Diệp Minh trực tiếp trầm xuống, anh nói với Hạ Tịch Quán: “Anh nghỉ ngơi một chút, em đi làm việc đi!”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán yên tâm lui ra ngoài.
Diệp Minh lập tức ấn phím nhận nghe điện thoại.
Bên kia truyền đến một giọng nói già nua mà uy nghiêm: “Diệp Minh, Chu Siêu đã bị Bò Cạp bắt đi.”
Chu Siêu bị bắt, Bò Cạp đã ra tay nhanh như vậy.
Năm ngón tay thon dài của Diệp Minh siết chặt điện thoại, đôi môi mỏng phun ra câu chữ đơn giản: “Ở đâu?”
“Ở bến tàu! Diệp Minh, cậu lén lút sửa lại thời gian rời đi, sẽ hại chết người bên cạnh, cậu không biết ư! Diệp Minh mà tôi biết chớ nên là người thất thường như thế!” Bên kia truyền đến tiếng gậy gỗ gõ xuống mặt đất.
Diệp Minh đi xuống giường bệnh, nhắc chân đi ra ngoài.
Y tá nhỏ đuổi theo phía sau anh: “Anh đi đâu vậy, anh bây giờ không thể rời bệnh viện, anh…”
Diệp Minh cầm điện thoại, ánh mắt sắc bén âm trầm quét sang y tá nhỏ.
Y tá nhỏ sợ đến run run một cái, dừng bước, không dám đuổi theo.
Diệp Minh đi đến hành lang, bên kia truyền đến thanh âm: “Diệp Minh, chuyện Chu Siêu cậu không cần phải để ý đến, Bò Cạp bắt cậu ta chính là muốn dụ cậu xuất hiện, hiện tại bao nhiêu ánh mắt đang nhăm nhe vào cậu, tôi sẽ phái người cứu Chu Siêu, đổi chuyến tàu của cậu lại, rời đi trong đêm!”
“Tôi sẽ mang cậu ta về.”
“Cái gì? Diệp Minh, cậu đừng có hồ đồ… Này, Diệp Minh…”
Diệp Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Bước chân anh vững vàng đi trên hành lang, lúc này bước chân khẽ khựng lại, bởi vì anh đã đi tới cửa phòng bệnh của Hà Băng.
Xuyên qua cửa số nhìn vào, Hà Băng nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê.
Ánh mắt của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, sâu đậm nóng bỏng và lưu luyến, muốn khắc sâu dáng vẻ cô vào trong linh hồn của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...