Lúc đầu Lý Kỳ với anh là thanh mai trúc mã, anh còn xem Lý Kỳ là em gái đối đãi, thế nhưng cô ta đã biến thành một kẻ ích kỷ dối trá, là người phụ nữ độc ác luôn mồm nói dối!
“Kỳ Kỳ, cái gì thế này? Em sao vẫn…còn trong trắng được, không phải em nói em và A Minh đã xảy ra quan hệ sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì, em mau nói đi!” Chu Siêu cực kỳ khiếp sợ nhìn Lý Kỳ.
“Em…” Lý Kỳ mắp máy miệng, sắc mặt trắng bệch, cô ta biết mình xong rồi, lời nói dối này đã bị vạch trần.
Lúc này Hà Băng đã đi tới, cô từng bước một tới gân Lý Kỳ, thanh tuyên leng keng mạnh mẽ: “Đúng đó Lý Kỳ, cô bây giờ nên cần thận giải thích một chút, cô còn trinh thì ngủ với Diệp Minh kiểu gì thế, còn bình thuốc tránh thai cô đánh rơi kia lại là cái gì?”
Lý Kỳ lui về phía sau, ánh mắt chột dạ né tránh lấy: “Tôi… tôi…”
“Đêm hôm đó người ở cùng Diệp Minh, thật sự là cô sao?”
“Cái này…”
“Không phải! Lý Kỳ, lòng cô biết rõ, đêm hôm đó người ở cùng Diệp Minh không phải cô, mà là tôi” Hà Băng hùng hồn tuyên bố.
Chu Siêu hít vào một ngụm khí lạnh, anh ta không thê tin nhìn Hà Băng và Lý Kỳ.
Hà Băng mỉm cười, cười lạnh nói: “Lý Kỳ, đêm hôm đó cô thừa dịp tôi rời khỏi liền nằm cạnh Diệp Minh, đồng thời nói dối Diệp Minh đó là cô, vì chia rẽ tôi và Diệp Minh, cô còn cố ý ở trước mặt tôi đánh rơi bình thuốc tránh thai kia, thậm chí cô còn lợi dụng phó sĩ quan Chu đến tạo áp lực cho chúng tôi, muốn ly gián tình cảm anh em bọn họ, xoay đám đàn ông trong bàn tay cô, có phải cô đặc biệt vui vẻ không?”
“Tôi biết cô thích Diệp Minh, thế nhưng phần thích này của cô đã biến thái đến vặn vẹo, thân là một bác sĩ dã chiến, cô không hề có phẩm cách, muốn nhập ngũ, cô cũng không chăm chỉ rèn luyện hàng ngày, bây giờ vì có được Diệp Minh, cô còn hao tôn tâm cơ, không tiếc tất cả thủ đoạn, tương lai cô cũng vì vui thích của mình mà hủy hoại Diệp Minh.
Lý Kỳ, cô thật sự xấu xa khiến người ta cảm thấy sợ hãi!”
Hà Băng chữ chữ như ngọc, leng keng có lực gõ vào hiện trường, Lý Kỳ chỉ cảm thấy phía lưng lạnh toát, thì ra cô ta đã bị buộc không thể lui được nữa, trực tiếp chạm đến vách tường lạnh như băng.
Chu Siêu từ trong khiếp sợ tỉnh lại, anh ta thất vọng cùng cực nhìn Lý Kỳ: “Lý Kỳ, tôi không ngờ cô lại là người như thế, uỗổng công tôi còn thực tâm thực lòng đối với cô, xem cô là em gái, coi như mắt tôi mù!”
“Anh Siêu, anh nghe em giải thích đã.”
Lý Kỳ muốn biện giải.
Nhưng Chu Siêu căn bản không muốn cho Lý Kỳ cơ hội: “Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, cô lại không thây hôi hận, cũng không hề thấy mình sai, còn khăng khăng muốn giải thích.
Lý Kỳ, không cần nói gì hết, tôi sẽ báo cáo rành mạch tình huống với cấp trên, từ giờ trở đi, cô đã bị loại khỏi đội ngũ, đợi cấp trên xử phạt đi!”
Lý Kỳ tái mặt, ánh mắt cô ta từ trên mặt Chu Siêu chuyển tới trên mặt Diệp Minh, giống như chộp được một cái phao cứu mạng cuối cùng, cô ta cầu khẩn nói: “Snh Minh, anh mau mau cứu em đi, muôn ngàn lần không thể báo với cấp trên được, bằng không tan nát đời em mắt.”
Diệp Minh lạnh như băng nhìn Lý Kỳ: “Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm?”
“Anh Minh, em thừa nhận em đã lừa anh, đều là em không tốt, nhưng, em thực sự thích anh mà, em thích anh nhiều năm như vậy…” Lý Kỳ vươn tay kéo lại ống tay áo Diệp Minh.
Một giây kế tiếp, Diệp Minh vẫn lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Cô thích tôi đâu liên quan gì tới tôi? Tôi không ra tay, mà là để cô đợi cấp trên xử phạt, đây đã là nhân từ lớn nhất của tôi cho cô rồi!”
Lý Kỳ bị đẩy ra, trực tiếp ngã rằm trên mặt đất, vô cùng chật vật, cô ta lúc này mới nhìn thấy vẻ bạc tình của Diệp Minh, thì ra anh chính là người như vậy, anh chỉ trao tất cả dịu dàng cho Hà Băng, mà cô ta không phải Hà Băng.
Xong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...