Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Trách không được hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác thích anh như vậy, vóc người của anh đủ để cho những người phụ nữ kia liễm màn hình.
Từng xem qua phim ảnh nước ngoài chưa, hình mẫu nam chính cơ bắp cuồn cuộn chính là kiểu dáng của anh, trước ngực nhô ra hai khối cơ ngực, phía dưới tám khối cơ bụng, từng khối từng khối chất đống, hiện lên sắc đồng mạnh mẽ sáng bóng, ngực anh có lông, trên đôi chân dài mạnh mẽ cũng có lông chân, quả thực khiến người ta huyết mạch căng phồng.
Hà Băng còn rất nhỏ, tuy dáng cô rất đẹp phát dục đầy đủ, đường cong trước lồi sau vẻnh, thế nhưng đứng chung với anh một chô, thật sự là một người răn rỏi và một người nhỏ nhắn.
Năm đầu ngón tay của Hà Băng dần dần cuộn lên, cô hận sự vô năng của mình, đều đến lúc này, anh còn có sức hấp dẫn trí mạng với cô.
Cô chính là thích anh.
Thích anh như vậy.
Diệp Minh xử lý xong vết thương, sau đó quay người về tới trên giường, anh nghiêng thân nằm ở bên giường.
Hàng mi dài phủ xuống, anh nhắm mắt ngủ.
Anh ngủ?
Anh cứ thê mà ngủ?
Hà Băng vươn đôi chân như bạch ngọc đạp lên bắp chân anh: “Em cho phép anh ngủ à? Không cho phép ngủ, đứng lên cho emil”
Diệp Minh đưa lưng về phía cô ngủ, thân thể cường tráng cao lớn dán ở bên giường, không tới gần cô, bị cô đạp, anh miễn cưỡng mở miệng nói: “Đừng quậy, anh hơi mệt, muốn ngủ.”
“Mệt? Vậy lúc anh và Lý Kỳ mèo mả gà đồng với nhau sao không kêu mệt đi?”
Người đàn ông không đáp.
Hà Băng lại đá anh một cước.
Lúc này anh thò tay ra năm chặt cô tay cô.
Diệp Minh dùng sức kéo, Hà Băng cả người ngã nằm trong lồng ngực to lớn của anh.
Cô muốn ngồi dậy, thế nhưng Diệp Minh cúi đầu hừ một tiếng.
Hà Băng lúc này mới phát hiện mình đụng vào vết thương của anh: “Tiêu Thành, anh không sao chứ?”
Cô đụng phải cặp mắt âm trầm không vui kia của Diệp Minh, anh nói giọng khàn khàn: “Em yên tĩnh một chút thì anh không sao.”
Hà Băng vẫn muốn đứng dậy, lúc này tiêng đập cửa đột nhiên vang lên, ngoài cửa có người.
Người nào?
Hà Băng dừng động tác lại, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ỏn ẻn cua Lý Kỳ: “Anh Minh, là em, em tới thay thuốc cho anh, em có thể vào không?”
Lý Kỳ tới!
Lại là người phụ nữ âm hồn bất tán này!
Hà Băng lúc đầu định ngồi dậy, thế nhưng cô đột nhiên thay đổi chủ ý, cho dù cô không cần Tiêu Thành, cũng sẽ không chắp tay tặng Tiêu Thành cho Lý Kỳ.
Cô vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt lây hông Diệp Minh, giống như một con bạch tuộc quấn trên người anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...