“Anh Minh, mấy năm nay em vẫn không nói cho anh biết, kỳ thực… kỳ thực em thích anh, em vẫn luôn chôn giấu này ở đáy lòng, không sao đâu, anh thích Hà Băng, em thích anh, em cũng không cầu cái gì, tối hôm qua… chỉ cần có tối hôm qua, em có chết cũng không tiếc, em chỉ hy vọng trong lòng anh có thể lưu một chút vị trí cho em.”
Nói xong, Lý Kỳ liền xoay người rời đi.
Diệp Minh đứng tại chỗ, anh không đuổi theo, không có gì hay để đuổi, bởi vì, anh không còn cách nào phụ trách với Lý Kỳ.
Anh không thích Lý Kỳ, nếu vì phụ trách mà cưới Lý Kỳ, đó mới hại đời cô ta.
Chu Siêu tìm đến Diệp Minh, anh ta đầy cửa mà vào: “A Minh, Kỳ Kỳ nói cậu đã vượt qua lần nghiện ma túy này rồi, thật tốt quái”
Diệp Minh đứng lặng ở bên giường, anh thay quần áo, một thân đồ đen đơn giản, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ phải ra khỏi xa đây.
“A Minh, cậu muôn ra ngoài, cậu muôn đi đâu?” Chu Siêu nghi ngờ hỏi.
Diệp Minh mím môi: “Cậu tới vừa lúc, nói với bọn họ một tiếng, tôi muốn rời đi Vài ngày.”
Diệp Minh đi liền.
“A Minh!” Chu Siêu nhanh chóng chắn trước mặt Diệp Minh: “A Minh, chẳng lẽ cậu muốn đi tìm Hà Băng!?”
Diệp Minh không đáp, thầm đồng ý.
Anh muốn đi tìm Hà Băng.
Vài ngày trước biết được cô và Đường Ngọc sắp kết hôn anh đã định đi tìm cô, nhưng anh lại phát tác chứng nghiện ma túy, hiện tại anh khỏe rồi, nhất định phải đi tìm Hà Băng.
“A Minh, cậu điên rồi, bây giờ cơ thể cậu thế nào cậu không rõ ràng lắm sao, cậu lúc nào cũng có thể lên cơn nghiện, cậu bây giờ đi tìm Hà Băng, là muốn chết ở bên ngoài sao?”
“Đừng đi tìm Hà Băng nữa, trễ rồi, hết thảy đã trễ rồi, Hà Băng đã là Đường thái thái, cậu tỉnh lại đi! Nếu như cô ấy thực sự yêu cậu, cũng sẽ không trong thời gian cậu rời đi này gả cho người đàn ông khác nhanh như vậy!”
Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bình tĩnh, khí tức trên người trầm mặc lại lạnh lẽo cứng rắn, anh liếc Chu Siêu, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: “Tránh ral”
“Tôi không cho! A Minh, Hà Băng đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu lại vướng víu không rõ với cô ta tự hủy tương lai mình, cô ta không đáng!”
Chu Siêu lời này vừa dứt, bàn tay to Diệp Minh trong nháy mắt vươn qua, níu lấy cổ áo của Chu Siêu, sau đó vung sang bên cạnh.
.
truyen bac chien
Chu Siêu không đứng vững, bị lực đạo sắc bén mạnh mẽ này hất vào trên vách tường.
Lúc này ánh mắt dày đặc không vui của Diệp Minh đánh tới: “Là anh em, về sau đừng để cho tooi từ trong miệng cậu nghe lại lời này, Hà Băng là người phụ nữ của tôi, cô ấy có yêu tôi hay không, cô ây có đáng hay không, cậu có tư cách gì để nói? Tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào nói xấu cô ấy, không cho phép bắt luận kẻ nào chửi bới cô ấy!”
Chu Siêu giận điên lên, anh ta cảm thấy Diệp Minh đã bị Hà Băng hạ thuốc mê rồi: “A Minh, cậu không thể đi, tuyệt đối không thể đi!”
Lúc này Lý Kỳ đi đến, lúc đầu Lý Kỳ muốn lấy lui để tiến, để Diệp Minh đuổi theo mình, cô ta rất thông minh, biết rõ làm sao lợi dụng cảm giác hổ thẹn tâm tội lỗi của một người đàn ông, nhưng cô ả chờ mãi, vẫn không chờ được Diệp Minh tìm mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...