Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Băng Băng ở trên lầu, không có vấn đề gì, yên tâm đi đi.” Dương Kim Đậu và Đường Ngọc đều không sợ, hiện tại tên đã trên dây, không phải phụ thuộc vào Hà Băng nữa rồi, hơn nữa hai người lén lút đều thương lượng xong, nếu như Hà Băng không muốn mặc váy cưới xuất giá, vậy Dương Kim Đậu liền một khóc hai náo ba treo cổ, có thừa cách để Hà Băng thỏa hiệp.

“Vâng.

Mẹ, vậy con lên lầu đón Băng Băng ạ.” Đường Ngọc mang theo đoàn phù rê lên lâu.

“Băng Băng! Băng Băng, mở cửa đi, anh tới rồi!” Đường Ngọc ở ngoài gõ cửa.

Thế nhưng, bên trong không có tiếng động.

Một chút thanh âm cũng không có.

Đường Ngọc liền cảm thấy khác thường: “Băng Băng! Băng Băng, anh vào nhé!”

Đường Ngọc đẩy cửa vào, trong phòng rỗng tuếch, Hà Băng đã biến mắt.

Dự cảm không lành ban nãy trong nháy mắt đẩy Đường Ngọc vào trong vực sâu, Hà Băng mắt tích!
“Áy, cô dâu đâu?”
“Không xong, cô dâu không thấy đâu rồi!”
“Trời ạ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, cuộc hôn lễ này oanh động toàn bộ thành phố Hồng Khẩu, hiện tại cô dâu tử vậy mà lại… đào hôn, cái này Đường thiếu làm sao thu thập cục diện rối rắm này chứ, Đường thiếu sắp trở thành chuyện cười của toàn bộ thành phố Hồng Khẩu này rồi!”
Dương Kim Đậu đẩy ra đoàn người chạy tới, bà ta ở trong căn phòng lớn tìm một vòng, thật sự không tìm được Hà Băng.

Bà ta lúc này mới ý thức được, Hà Băng đã bỏ chạy rồi!
“Băng Băng!” Dương Kim Đậu lập tức ngồi liệt trên thảm.

Lúc này, một chiếc xe sang nhanh chóng cách rời hồng khẩu, đi về nơi xa.


Hà Băng tháo xuông cái mũ trên đâu, cảm kích nhìn về phía Diệp Linh bên cạnh: “Chị Linh Linh, Cố tổng, lần này cảm ơn hai người.”
Là Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh tới.

Cố Dạ Cẩn đang lái xe, đôi mắt đen thanh lạnh xuyên qua kính chiếu hậu liếc Hà Băng, lịch sự đạm nhạt gật đầu một cái.

Diệp Linh thân mật cầm tay Hà Băng: “Băng Băng, không cần khách khí, bọn chị đã nghe nói tin kết hôn của em và Đường Ngọc, cho dù tối hôm qua em không ta gửi tin nhắn cho chị, hôm nay chị cũng tới tìm em.

Chị tuyệt đối không tin em sẽ ở trong khoảng thời gian anh chị rời đi gả cho người đàn ông khác!”
Hà Băng ngắng đầu liếc nhìn phong cảnh ngoài lướt qua cực nhanh ngoài cửa số: “Anh chị đã hứa với em, em vừa mở mắt ra là có thể thấy anh ấy, thế nhưng anh ấy nuốt lời, hơn nữa em chờ lâu như vậy, anh ấy cũng chưa LOI Diệp Linh hiểu, khi một cô gái bị thương yếu ớt, là cần người yêu làm bạn nhất, nhưng, anh cô lại không thể ở bên cạnh Hà Băng.

“Băng Băng, anh chị…”
Hà Băng nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Em biết, không cần giải thích, em đều biết, anh ấy không tới, nhất định là bởi vì anh ấy không thể tới, lần trước đang thi hành nhiệm vụ, anh ây hít thứ kia, em biết tình huống hiện tại của anh ấy nhất định rất tệ.”
Cô biết.

Cô biết tất cả.

Cô mỗi ngày gọi điện thoại cho anh, không phải muốn anh ở bên cạnh cô, cô chỉ là… chỉ là muốn nghe một chút thanh âm anh, chỉ là muốn biết anh hiện tại sống có tốt hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui