Tiêu Thành xoay người, nhắc đôi chân dài rời đi.
Anh đi.
Hà Băng nhìn bóng lưng anh rời đi, kỳ thực cô muốn nói cho anh biết, cô không hề sợ, đến bây giờ cô chưa từng SỢ.
Vừa nãy lúc Lão Hổ đè trên người cô, cô hoàn toàn có thể làm Lão Hồ tàn phế, thế nhưng cô không làm gì, bởi vì cô sợ phá hư nhiệm vụ của anh.
Đó là nhiệm vụ mà anh không chớp mắt hít thứ đó, bởi vì thương anh, nên thử yêu thương tất cả của anh.
Cô nghĩ, cuối cùng cũng có một ngày cô cũng sẽ yêu thích tín ngưỡng của anh.
Tiêu Thành đi tới giáo đường bên ngoài khách sạn, trong ngoài giáo đường đều có người canh gác, bên trong giáo đường, đại ca cầm đầu, Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình đều ở đây.
Đại ca cầm đầu đã lộ diện.
Tiêu Thành đạp đôi giày da dày nặng đi vào, anh phát hiện màn hình hiển thị camera theo dõi, vừa rồi tất cả xảy ra trong phòng đều bị theo dõi.
Tiêu Đình Đình không gì sánh được u oán nhìn Tiêu Thành, nổi máu ghen hừ một tiếng: “A Thành, anh lại che chở con hồ ly kia như vậy!”
Tiêu Thành đi lên trước, bóp mặt Tiêu Đình Đình vài cái, anh tà mị nhướng mi, dỗ Tiêu Đình Đình: “Sao, ghen à? Anh ở bên ngoài có phụ nữ, giấu được em sao?”
Tiêu Đình Đình: “…”
Đã che chở Hà Băng, ở trước mặt ả anh chăng những không nhận sai, thái độ còn ác liệt kiêu ngạo như thế, Tiêu Đình Đình thực sự điên tiết, thế nhưng trong xương lại yêu thích cái ngỗ nghịch tà tứ của người đàn ông này.
Lúc này đại ca cầm đầu cười nói: “Được rồi Đình Đình, đừng ầm ï nữa, đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ rất bình thường, nếu như không có ai, đó mới không bình thường, con nhưng là người phụ nữ của đại ca, về sau không thể nhỏ nhen như vậy!”
Đại ca cầm đầu đều lên tiếng, Tiêu Đình Đình cũng không dám ghen tuông nữa.
Thế nhưng, trong lòng ả vẫb nghĩ, đợi sau khi trở về ả phải nghĩ cách giết chết con hồ ly Hà Băng kia.
Tiêu Thành nhàn nhạt thu tay mình, sau đó nhìn về phía đại ca cầm đầu, anh cũng không ngờ đại ca cầm đầu lại là một bà lão: “Nghe danh đã lâu, hôm nay rốt cục đã gặp mặt.”
Đại ca cầm đầu hài lòng nhìn Tiêu Thành: “A Thành, bố chồng cậu và tứ đại nguyên lão đều rất thích cậu, vẫn tác hợp chúng ta gặp mặt, ngồi đi, chúng ta có thể nói chuyện làm ăn rồi.”
Tiêu Thành ngồi xuống, Lão Hổ lấy ra một cái rương đen, trong rương đều là bảo bối: “Thành gia, đây là hàng tốt nhất trong tay tôi, hiện tại liền giao cho cậu”.
Tiêu Thành lật một chút những bảo bối kia, híp cặp mắt sâu thăm cười: “Cảm ơn.”
“A Thành, làm rất tốt, ta cũng rất coi trọng cậu, nói không chừng về sau ta sẽ truyền vị trí của ta cho cậu đấy.”
Trong miệng đại ca cầm đầu ngậm một điếu xì gà.
Tiêu Thành nhướng mày kiếm, không nói gì.
Lúc này “bang” một tiếng, có viên đạn bắn xuyên vào.
Người bên ngoài hét lớn: “Không xong rồi, cảnh sát tới, chúng ta bị bao vây rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...