Nói rôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng rực của Hà Băng rơi vào trên ánh mắt anh: “Bố tôi là một cảnh sát nằm vùng, ông ấy là một gã cảnh sát nhân dân!”
Những lời này rất có khí phách, lúc rơi xuống, cả thế giới dường như đều yên lặng.
Tim Tiêu Thành đột nhiên mềm, anh biết dù cho Dương Kim Đậu nói xấu Hà Tấn bao nhiêu lần, cái này không chút nào lay động được vị trí của Hà Tấn trong lòng Hà Băng, Hà Băng sâu đậm yêu bố mình, cũng vô cùng tự hào vì ông.
Khi Hà Băng nói câu nói này ra, đôi mắt sáng ây dường như bât chợt dâng lên một tầng hơi nước trong suốt lưu chuyển, lại lóe ra tia sáng chói mắt không gì sánh được.
Lúc này, Tiêu Thành không biết cô đã đoán được cái gì, đoán được bao nhiêu, cô có phải đã biết được thân phận thực sự của anh rồi không.
Tiêu Thành dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, anh cầm thuốc trong tay lần nữa đưa tới: “Xóa video bên trong điện thoại đi, sẽ uống thuốc này vào.”
Hà Băng vươn tay nhận lấy viên thuốc trong tay anh, sau đó, trực tiếp ném vào trong bồn cầu.
Con ngươi Tiêu Thành co rụt lại, tốc độ Hà Băng ném quá nhanh, anh trơ mắt nhìn thuôc nhanh chóng hòa tan trong nước, biến mắt không thấy.
“Hà Băng, em làm cái gì thế hả?” Tiêu Thành nỗi giận.
Hà Băng tiến lên một bước, trực tiếp đến gần sát anh, cô ngắng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn anh: “Tiêu Thành, em hiểu rõ vài lời anh không thể nói, không sao, em có thể không hỏi, em chỉ muốn hỏi anh một câu.
Anh, thích em không?”
Thân hình cao lớn của Tiêu Thành trực tiếp cứng đờ, hiện tại cô đã áp sát anh, hai người gần như dán chặt lại với nhau, anh đã ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo trên người cô.
Hiện tại cô nhìn anh hỏi, Tiêu Thành, anh, thích em không?
Có thích cô hay không?
Tiêu Thành không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến bước này, đầu của anh ong ong rồi, tuy anh đã là người đàn ông 36 tuổi rồi, thế nhưng, anh rất ngây thơ, vẫn còn là một “cậu bé” chưa từng yêu đương qua.
Bây giờ bị cô gái mình thích tới gần, còn bị ép hỏi anh có thích cô hay không, anh bối rồi.
Hà Băng đang chờ đợi đáp án của anh, thế nhưng chờ mãi, cũng không đến khi anh nói chuyện.
Haizz.
Lễ nào, những lời này anh cũng không thể nói sao?
Hà Băng chậm rãi nhón chân lên, đi tới môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái.
Xúc cảm trên môi anh cực kỳ tốt, tác dụng thuốc trong cơ thể Hà Băng còn chưa giảm bớt, vừa rồi còn áp chế được, hiện tại hôn một cái đã cảm thấy tất cả lửa nóng bùng lên.
Hà Băng vươn hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của anh, lại hôn lên.
Cô không có kinh nghiệm, kinh nghiệm duy nhất chính là buổi tối ba năm trước đây, hiện tại dáng vẻ cô học anh gặm căn anh, giống như con cún nhỏ.
Tiêu Thành lúc này huyết khí cuồn cuộn, anh cố nhịn vươn tay đầy Cô ra, khàn giọng khiên trách: “Hà Băng, em làm cái gì vậy?”
Hà Băng thấy trong tròng mắt đen kia của anh đã thấm lấy tình cảm đỏ tươi, rõ ràng đã rất muốn rồi, còn vờ nghiêm trang, cô vô tội nháy mát: “Lẽ nào, ngay cả cái này cũng không thể sao? Công việc của anh không phải cái này sao, em hiện tại gặp nạn, anh phải giúp em, chú à!”
Cô gọi anh một tiếng “chú”, Tiêu Thành biết cô vẫn đã đoán được toàn bộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...