Mấy năm này Tiêu Đình Đình cảm giác mình chưa từng có được Tiêu Thành, tuy ả không có chứng cứ, thế nhưng giác quan thứ sáu bén trời sinh của phụ nữ đang không ngừng báo động, rốt cục bởi vì Hà Băng xuât hiện như giọt nước tràn ly, Tiêu Đình Đình cảm thấy Tiêu Thành khẳng định có vấn đề.
Ä phải lập tức trở về Hồng Kông.
Thế nhưng Tiêu Đình Đình đột nhiên phát hiện đầu dây bên kia của điện thoại căn bản không có tiếng, cả trái tim ả trầm xuống, điện thoại của ả bị nghe trộm, ả căn bản không gọi được số lão gia tử.
Đã xảy ra chuyện!
Nhất định là đã xảy ra chuyện!
Tiêu Đình Đình nhanh chóng lên xe của mình, ả đạp chân ga muốn phóng đi.
Thế nhưng mấy giây sau một tiếng thăng xe bén nhọn vang lên, bởi vì phía trước có một chiếc xe ngăn ả lại.
Ả xuyên thấu qua kính chắn gió phía trước nhìn, là xe Jeep nhà binh, ả đã bị bao vây, lúc này đêm đã tối mù, chỉ thấy trong màn đêm phía trước xuất hiện một nhóm người, bọn họ mặc đồ rằn ri, cầm trong tay vũ khí mới nhất, mấu chốt là, trên mặt của bọn họ còn vẻ màu ba dấu gạch chéo màu đen.
Ba dấu gạch chéo màu đen…
Tiêu Đình Đình toàn thân run rẫy, bọn họ là… Bọn họ dĩ nhiên là Huyết Đồng!
Huyết Đồng là một chi bộ đội đặc chủng, trên mặt bọn họ có ba dấu gạch chéo màu đen, tựa như quỷ my, mấy năm nay chỉ bộ đội đặc chủng này nhiêu lân phá được đường dây buôn người, cơ quan tập đoàn đầu cơ trục lợi, buôn bán ma túy, hầu như quét sạch tất cả trùm tội phạm, do đó khiến người ta nghe tiếng táng đảm.
Không ai thấy được bộ đội của Huyết Đồng, có người nói kẻ gặp qua chỉ bộ đội này đều sẽ chết hết.
Mà chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng, Huyết Ưng, không ai thấy được mặt mũi thực của anh, hai giới hắc bạch, quân chính tư pháp khắp nơi đều là truyền thuyết về anh.
Tiêu Đình Đình đã biết, ả trúng kế, ả thực sự trúng kế.
Lúc này một thân thể to lớn từ màn đêm phía trước chậm rãi đã đi tới, anh bước đi kiên định thong dong, môi một bước đều giống như đạp vào lòng người ta, sau đó dần dần lái vào tầm mắt là một khuôn mặt anh tuấn góc cạnh.
Là… Tiêu Thành.
Tiêu Thành xuất hiện, đội quân Huyết Đồng đứng trước, xoát xoát hướng về phía Tiêu Thành chào theo kiểu nhà binh.
Cặp mắt sâu thẳm kia của Tiêu Thành nhìn lại hướng Tiêu Đình Đình, sau đó anh nhấc đôi chân dài đi tới hướng ả.
Nhìn Tiêu Thành từng bước đến gần, Tiêu Đình Đình ngồi ở trong xe toàn thân run rấy, anh là…
Anh vậy mà là…
Thảo nào.
Thảo nào.
Tiêu Thành đi tới bên cửa xe chỗ điều khiển, anh một tay đút trong túi quần, lấy ra một bao thuốc lá, sau đó hơi khom người thân hình cao lớn hai tay chắn gió, đốt bật lửa.
Phụt một tiếng, ngọn lửa đỏ sậm tung mình ra, anh nhíu lại mày kiếm đốt thuốc.
Tư thê anh đốt thuôc vân tà tứ không chịu gò bó trong ngày thường như trước đây, thế nhưng lúc này anh đã giũ sạch mặt nạ, khoác một thân hàn lộ phong sương chậm rãi đi vào tầm mắt mọi người.
Con ngươi Tiêu Đình Đình nhanh chóng co rút, ả khiếp sợ mà sợ hãi nhìn người đàn ông ngoài của sổ xe, mặc dù đã đoán được anh thâm tàng bát lộ, thế nhưng ả tuyệt đối không ngờ rằng anh giấu kỹ đến thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...