Hà Băng ở hai chữ “ông chú” cuối cùng này càng thêm nặng giọng, giọng điệu cũng lạnh lùng châm chọc.
Tiêu Thành tức đến bật cười, anh biết tính tình cô có mềm có cứng nhưng cũng rất ác liệt, song không biết cô từ lúc nào tài ăn nói đã tôt đên như vậy, miệng lưỡi sắc bén.
Lúc này “rằm rằm rằm” tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng Đường Ngọc: “Hà Băng, Hà Băng em vẫn khỏe chứ? Tiêu Thành, mày đang làm cái gì, mày đưa Hà Băng đi là thế nào?”
Đường Ngọc ôm bụng mình, vừa rồi một cước của Tiêu Thành đá anh ta trọng thương rồi, thế nhưng anh ta lo lắng Hà Băng, nên không ngừng đập cửa.
Hà Băng hiện tại trúng thuốc, thế nhưng Tiêu Thành nhốt Hà Băng ở bên trong, kẻ ngu cũng có thể đoán được Tiêu Thành là tâm tư gì.
Trong lòng Đường Ngọc bây giờ cũng có chút hối hận, anh ta chớ nên trong chốc lát kích động gửi video cho Tiêu Thành, như vậy anh ta chẳng những cùng Hà Băng đi tới tuyệt lộ, còn để cho Tiêu Thành cơ hội thừa lúc vắng nhảy vào.
Tất cả kế hoạch của anh ta, muôn ngàn lần không thể để Tiêu Thành được hời.
“Tiêu Thành, mày đến tột cùng cần thể diện biết xáu hổ không, mày đã tuổi này rồi không những có thể làm chú của Hà Băng, ngay cả làm bố Hà Băng cũng đều có thể, mày dĩ nhiên động tâm với cô ấy? Đám phụ nữ bên ngoài mày chơi thế nào cũng được, Hà Băng thì không, cô ấy là vị hôn thê của tao, mày không thể động vào cô ấy!” Đường Ngọc mãng.
Hà Băng ở phòng tắm nghe được tiếng Đường Ngọc bắt đầu vươn tay đầy Tiêu Thành: “Anh đi ra ngoài đi.”
“Lẽ nào, em muốn để Đường Ngọc vào?” Tiêu Thành nhíu mày: “Đường Ngọc tuyệt đối không được, nó đã không còn là thằng nhóc tâm tư đơn thuần nữa, nó một đường giả ngu ẩn nhẫn kỳ thực chính là vì trả thù tôi và em, nếu như em gả cho nó, nó nhất định sẽ thương tổn em.”
Hà Băng chưa từng định để Đường Ngọc vào, dù là Đường Ngọc hay Tiêu Thành, cô sẽ không chạm vào ai cả.
“Làm sao Thành gia, anh quan tâm chuyện hôn nhân đại sự tôi như vậy rồi, xem ra anh thực sự không chỉ muôn làm chú tôi, còn muốn làm bố tôi!” Hà Băng cười khẩy nói.
“” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thành tối sầm, trong tròng mắt nhảy ra thêm vài ngọn lửa tà khí, bàn tay giữ lại eo thon của cô nhỏ dùng sức bắm một cái: “Em có bản lĩnh thì bây giờ gọi tôi một tiếng bố xeml”
Hà Băng ở trên phương diện tình trường vô cùng đơn thuần, nên Tiêu Thành đột nhiên nói lời đen tối khiến cô sửng sốt một chút, thế nhưng rất nhanh cô đã từ trong ánh mắt không đứng đắn của anh nhìn thấu đầu mối, nghe nói một ít tên biến thái đặc biệt thích tìm mấy cô gái trẻ tuổi bao nuôi, khuôn mặt trứng ngỗng kiều diễm của cô lúc này liền bạo nổ.
“Buông! Cút ngay!” Cô dùng sức giãy giụa.
Tiêu Thành cũng ý thức được chính mình quá đáng, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ trở nên hư hỏng như vậy.
Anh không thể đợi tiếp nữa, đợi tiếp nữa nhất định sẽ hỏng mát, hơn nữa chỗ Tiêu Đình Đình còn chờ anh đi xử lý.
“Vậy tôi ra, em ở đây tắm nước lạnh đi, lát nữa tôi đưa thuốc giải sang.
Đường Ngọc tôi sẽ mang nó đi luôn!” Tiêu Thành xoay người đi ra.
Tiêu Đình Đình ra khỏi khách sạn, a nắm điện thoại bám số điện thoại của Tiêu lão gia tử, rất nhanh, điện thoại thông.
“Alo bố à, bố đừng tới, con cảm thấy con người Tiêu Thành có vấn đề, tuy con còn không biết anh ta có vấn đề ở đâu, thế nhưng con cảm giác… mấy năm nay chúng ta đều bị anh ta lừa rồi, con có một dự cảm rất xấu, bố mau chóng thông báo đại ca cầm đầu, con hiện tại đi tìm bố…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...