Trong lòng Tiêu Đình Đình giăng lớn tiếng chuông cảnh báo, hoảng hốt đến không được, suy nghĩ một chút, ả cầm lấy điện thoại và túi xách của mình nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Ả đi thang máy xuống phía dưới, bắm một số điện thoại…
Căn phòng cách vách.
Tiêu Thành đi tới cạnh cửa, anh giơ tay lên bám chuông cửa: “ding dong” một tiếng.
Không ai mở rộng cửa.
Anh khép mắt lại, duỗi lưỡi liễm đôi môi mỏng khô ráo, nhét điện thoại di động vào trong túi quần, anh đột nhiên nâng đôi chân dài lên: “oanh” một tiếng, đạp về phía ván cửa.
Cửa phòng làm từ gỗ Tử Đàn thượng đẳng liền nứt ra, còn có bụi rơi xuống.
Tiêu Thành nâng đôi chân dài mạnh mẽ lên, lần nữa đạp ván cửa.
Người đàn ông hơn mười máy tuổi đã lăn lộn ngoài đường phó, lộ ra một thân hắc ám máu tanh, một cước này đã đá tung cửa phòng ra.
Anh trực tiếp đá văng cửa ra, đi vào.
Trên giường lớn, Đường Ngọc còn đè trên người Hà Băng, song quần áo hai người vẫn còn hoàn chỉnh.
Tiêu Thành bước mạnh lên trước, bàn tay rộng lớn xách Đường Ngọc lên, xách anh ta lơ lửng giữa trời.
Đường Ngọc đỏ bừng mắt nhìn Tiêu Thành: “Tiêu Thành, mày đã tới! Buông ra, mau buông ral”
Tiêu Thành nhìn Hà Băng trên giường, Hà Băng đã thần trí mơ hồ rồi, cô cởi quần áo của mình: “Nóng… nóng quá…”
Tiêu Thành lăn lộn ở xã hội lâu như vậy, gần như liếc mắt liền nhìn ra Hà Băng khác thường: “Đường Ngọc, mày làm gì với Hà Băng rồi?”
“Tao không làm gì cả, chỉ bỏ thuốc cô ấy mà thôi! Tiêu Thành, tao ghét mày, vì sao mày lần nào cũng đều phá hư chuyện tốt của tao, nếu như ngươi không tới, Hà Băng chính là người phụ nữ của tao!” Đường Ngọc cắn răng nói.
Hạ huôc??
Ánh mắt Tiêu Thành trầm xuống, cả người có vẻ lạnh thấu xương vừa nguy hiểm: “Đường Ngọc, mày dám dùng thủ đoạn hạ cấp với Hà Băng như vậy, lúc đầu tao muốn cho mày cơ hội, thế nhưng mày cho tao thấy một màn bẩn thỉu này.
Ranh con, mày chán sống rồi!”
Tiêu Thành ném Đường Ngọc xuống đất, một cước đá lên bụng Đường Ngọc.
Phụt…
Đường Ngọc trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Tiêu Thành hạ thủ quá nặng, trực tiêp đá vào chỗ hiểm của Đường Ngọc.
Động tĩnh qua lớn đánh thức Hà Băng, Hà Băng khôi phục vài phần lý trí, cô rất nhanh xuống giường, kéo lại Tiêu Thành: “Tiêu Thành, anh làm cái gì vậy, anh điên rồi à?”
Tiêu Thành rủ mắt nhìn Hà Băng, trên người cô gái chỉ còn váy ngủ hai dây, dây váy nhỏ đọng trên bờ vai nốn nà, mái tóc dài đen nhánh xốc xếch quấn ở cổ cô, khuôn mặt nhỏ khuynh thành đỏ ng, thám ra vài phần quyến rũ.
Tất cả những thứ này đều là bởi vì Đường Ngọc!
“Ah,” Tiêu Thành từ trong cổ họng bức ra một tiêng cười lạnh: “Hà Băng, Đường Ngọc hạ thuốc em, em biết không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...