Cố Dạ Cần lúc này mới buông lỏng Diệp Linh ra, anh nhìn Tiểu Điềm Điềm, một tháng không gặp, Tiểu Điềm Điềm lớn lên một ít, đôi mắt đen to lanh lợi chuyển động nhanh như chớp, rất có thần.
Hiện tại Tiểu Điềm Điềm ở trong lòng mẹ hoạt động không tiện, còn giương cái miệng nhỏ nanh cười khanh khách về phía Cố Dạ Cần— ba ba, ôm con một cái đi.
Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, anh dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, bố rất nhớ con.
Khanh khách.
Tiểu Điềm Điềm vui vẻ cười.
Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh chính thức bay trở về Hải Thành, bay trở về thành phố đầy ắp kỷ niệm kia.
Tổng doanh thu phòng vé cuối cùng của (Kiếp Phù Du} đã chạm mốc 6 tỷ, làm mới toàn bộ lịch sử phòng vé của bộ phim.
Đồng thời Kiếp Phù Du} được đề cử giải Tam Kim Ảnh Hậu, giải Đạo diễn xuất sắc nhất, giải nhà sản xuất xuất sắc nhất và 12 giải thưởng khác, trong chốc lát danh tiếng vô lượng.
Năm ấy Diệp Linh 26 tuổi cũng đi lên đỉnh phong của sự nghiệp, và trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Tam Kim Ảnh Hậu.
Tên cô ược định nghĩa là lưu lượng và thực lực cùng song hành, nỗi tiêng khắp nơi.
Song Diệp Linh cũng chưa trở lại vòng giải trí, mà là bầu bạn với con gái Tiểu Điềm Điềm, dành hết thời gian cho gia đình.
Linh đang chơi với Tiểu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, gọi mẹ đi nào.”
Tiểu Điềm Điềm thắt hai bím tóc, bập bẹ nói: “ba… ba ba.”
Một tuổi Tiểu Điềm Điềm đã biết nói, nhưng câu đầu tiên chính là — ba ba.
Dù cho Diệp Linh cố gắng thế nào, Tiểu Điềm Điềm cũng không gọi — mẹ.
Việc này khiến Diệp Linh vừa ganh ty vừa thất bại.
Lúc này điện thoại vang lên, là người đại diện Hoa tỷ gọi tới.
Diệp Linh ấn phím nhận: “Alo, Hoa tỷ.”
“Linh Linh, bây giờ em đang làm gì vậy?”
“Chơi với bé con ạ.”
“Trời ơi, Diệp đại minh tinh, Diệp mỹ nhân của tôi ơi, mai là lễ trao giải rồi, không ngoài dự liệu, Tam Kim Ảnh Hậu chính là em đấy, sao em không có chút hưng phấn sốt ruột nào vậy? Em bây giờ nên ngoan ngoãn ngâm sữa tắm với cánh hoa hông ởi, với lại dưỡng da mặt kỹ vào, ngày mai lấy trạng thái tốt nhất kinh diễm mọi người, đi lên đỉnh phong được không?” Hoa tỷ tâm tình kích động nói.
Diệp Linh: “Ờm… em chỉ muốn chơi với bé con.”
“Hoa tỷ suýt chút nữa không thở được, quên đi, ngày mai chị ấy chính là người đại diện của Tam Kim Ảnh Hậu rồi, hầu hạ cô chút cũng được, bà cô nhỏ này chị ấy nhất định phải hầu hạ thật tốt: “Linh Linh, lễ phục dự lễ trao giải ngày mai đã đưa đến nhà em rồi, em đúng giờ dự đến là được.”
Hoa tỷ không có bất kỳ yêu cầu, đúng giờ đến là được rồi.
Hai người cúp điện thoại, người làm nữ cầm lễ phục tới: “Thái thái, lễ phục đã được là phẳng rồi, treo trong tủ quần áo trên lầu đúng không ạ?”
“Ừ.” Diệp Linh gật đầu.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa biệt thự mở ra, người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh, anh đã trở về?”
Tiểu Điềm Điềm liền xoay qua đầu nhỏ nhìn về phía bố mình, cô bé cười khanh khách: “Ba… Ba ba.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...