“Được.” Bà vú nhanh chóng pha nửa bình sữa.
Cố Dạ Cần đưa bình sữa miệng tới miệng Tiêu Điêm Điêm, Tiêu Điêm Điềm duỗi lưỡi liếm một cái, cuối cùng ngậm vào dùng sức hút.
Bà vú nhìn cười nói: “Tiên sinh, cô bé Tiểu Điềm Điềm này cá tính, chúng tôi dỗ không được mà vào tay tiên sinh liền êm xuôi, cái này gọi là bố và con gái liên tâm.”
Cố Dạ Cần ngồi ở ghế, anh chính là lần đầu tiên ôm trẻ sơ sinh, nhưng cánh tay trái ôm cô bé, để cô bé vững vàng ngủ ở trong khuỷu tay có lực của anh, một tay cầm bình sữa, tư thế ôm con vô cùng chuyên nghiệp, anh câu khóe môi, gương mặt luôn luôn bình tĩnh hiện lên vẻ tự hào nhàn nhạt: “Đương nhiên.”
Lúc này Tiểu Điềm Điềm đã đói bụng lắm rồi, liều mạng bú bình sữa, đợi cô bé ăn no, còn ngoác miệng nhỏ hướng về phía bố Cố Dạ Cần cười ngọt ngào.
Tiểu Điềm Điềm ăn no liền say giấc nồng, bà vú chuẩn bị trực đêm.
“Tiên sinh, anh cũng đã mệt mỏi một ngày, trở về đi ngủ đi! Đêm nay có tôi ở đây, anh sáng mai trở lại cũng được.”
Bà vú nhỏ giọng nói với Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần lắc đầu: “Không cần, tôi ở đây trực.”
Cố Dạ Cần thả Tiểu Điềm Điềm đã ngủ say bên người Diệp Linh, vươn tay kéo chăn đắp cho hai mẹ con, sau đó anh nằm nghiêng cạnh Diệp Linh.
Vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điềm Điềm nanh, lại tròng mắt nhìn một chút Diệp Linh đang say giấc trong lòng, anh vươn cánh tay đặt trên hông Diệp Linh, nhắm hai mắt lại.
Bà vú nhìn một nhà ba người chen ngủ ở một chiếc giường không tính là lớn, trong mắt lộ ra ý cười, vươn tay tắt đèn trong phòng bệnh đi, chỉ để lại một chiếc đèn vàng nhỏ.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Linh cảm giác trong lòng có vật nhỏ đang động, cô chậm rãi mở mắt ra.
Tròng mắt nhìn, Tiểu Điềm Điềm đã dậy, cô bé mở to đôi mắt, mắt Tiểu Điềm Điềm vừa to vừa sáng, giống như quả nho đen vậy, hiện tại đang tròn vo chuyển động, hai bàn tay tí hon vung ra từ trong chăn, vung loạn trên không trung.
Diệp Linh bật cười, cô cuốn lại ống tay áo Tiểu Điềm Điềm, lộ ra cánh tay mềm nhỏ của cô bé.
“Hi, Tiểu Điềm Điềm, con tỉnh ngủ rồi sao?” Diệp Linh cầm tay cô bé, đặt ở bên môi hôn một cái, thơm quá, mùi sữa thơm của trẻ sơ sinh.
Tiểu Điềm Điềm nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì, cô bé tròn mắt thấy được mẹ liền y y nha nha, vui vẻ kêu không ngừng.
Đôi mắt Diệp Linh đong đầy vẻ nhu hòa.
Lúc này eo chợt căng thẳng, người đàn ông phía sau đã tỉnh.
Diệp Linh lúc này mới chú ý tới người đàn ông ngủ ở phía sau cô, bàn tay của anh còn đặt trên vùng bụng đã bằng phẳng của cô, như đang bảo vệ nơi đó, thương tiếc cô đã chịu khổ.
Giường bệnh cũng không lớn, một nhà ba người nằm cùng nhau, anh dán chặt vào cô, lôngngực anh thật âm áp, được anh ôm, tràn đầy vị đàn ông.
Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô bị hôn một cái: “Dậy rồi?”
Thanh âm của người đàn ông mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh, lọt vào tai Diệp Linh đã gợi cảm đến không chịu được.
“Dạ.” Diệp Linh đỏ ửng mặt, yên lặng cách anh xa một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...