Lúc này cô ngước mắt, cũng đang đen láy ươn ướt nhìn anh.
Hô hấp hai người quấn quanh, nhiệt độ trong phòng bếp đã thoắt cái tăng lên.
Tim Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt liền từ đôi mắt hạnh đen láy ấy dời xuống dưới, rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khuôn môi cô là kiểu anh đào, xinh xắn ửng đỏ.
Yết hầu Tiêu Thành trượt lên xuống, lại có cảm giác nóng ran như lúc nãy, loại cảm giác này rất xa lạ, thế nhưng tới mạnh mẽ dị thường, không ai có thể khống ché.
Tim Tô Tiểu Đường đập nhanh khó dẳn, thình thịch thình thịch, cô nghe rõ mồn một tiếng tim mình vang dội.
Trước khi không không chê được, cô nhanh chóng lui về sau một bước, tránh khỏi tay anh.
“Cảm ơn.” Cô đánh vỡ im lặng, nói cảm ơn.
Tay Tiêu Thành cứng lại ở giữa không trung, song anh nhanh chóng thu tay, đút vào túi quần mình, anh tằng hắng một cái, quy củ trả lời một câu: “Không cần cảm ơn.”
“Bánh sủi cảo đã gói xong, tôi bỏ vào nồi đây.” Tô Tiểu Đường ôm bánh sủi cảo đã gói đi tới bên kia.
Cô tận lực kéo ra khoảng cách với nhau, thế nhưng dù cô đã rời đi, khô nóng trong cơ thê của Tiêu Thành cũng không giảm bót.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Thành đi tới cửa sổ, yên lặng đốt một điều thuốc, gió lạnh phía ngoài thổi phòng vạt áo anh, trong làn khói lượn lờ chau chặt mi tâm, màn đêm tối kịt và ngọn đèn sơ nhạt phủ lên anh một tầng bóng.
Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.
Tiêu Thành từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm nghe…
Tô Tiểu Đường nấu xong bánh sủi cảo rồi dọn bát, rất nhanh cô liền nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, cô không cân quay đâu lại cũng biết là Tiêu Thành.
“Anh muốn ăn nước chấm gì?” Tô Tiểu Đường hỏi.
“Đã liên lạc được với mẹ em Dương Kim Đậu rồi, mẹ em sáng mai sẽ lái chuyên cơ bay tới, đón em về nhà.”
Bàn tay đang lấy chai nước tương của Tô Tiểu Đường khựng lại, cô xoay người, nhìn về phía Tiêu Thành cạnh cửa.
Tiêu Thành thân cao chân dài đứng nghiêm, giống như pho tượng thần trông cửa, anh kéo khóe môi, thờ ơ nói: “Mẹ em bây giờ là nữ doanh nhân trứ danh của thành phố Hồng Khẩu, bà ấy rất lo lắng cho em, nên sáng mai sẽ tới đón em, lát nữa em dọn đô đạc đi, sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai về nhà với mẹ emil”
Tô Tiểu Đường im lặng vài giây: “Tôi không muốn trở về với bà ấy.”
Tiêu Thành đứng lặng nơi ngược sáng, thấy không rõ thần sắc trên mặt anh: “Không quay về? Vậy em muốn ở đâu?”
Tô Tiểu Đường không nói lời nào, nhìn thẳng anh chăm chú.
Năm nayTiêu Thành ba mươi có bốn rồi, tuy chưa chạm qua tình yêu, thế nhưng tình cảm không rõ và từ trường bùng cháy giữa nam nữ anh vẫn có thể cảm nhận được, anh biết hiện tại chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ ở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...