Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Thành, Tiêu Thành thuận tay ném áo khoác vào trên tay vịn sô pha, sau đó ngồi xuống, tựa lưng lười biếng trên ghế sa lon, đôi chân dài không có chỗ đặt đặt trên bàn trà về phía trước, nhắm mắt lại, anh giơ tay xoa xoa mi tâm mệt mỏi.

“Tôi rót cho anh chén trà nhé!” Tô Tiểu Đường đi vào phòng bếp, châm trà cho anh.

Tiêu Thành toàn thân lười biếng không hê động, ngay cả mắt cũng không mở.

“Chúng ta trở về Hồng Kông đã một đoạn thời gian rồi, Tiêu Tứ chết không rõ ràng, trước khi em gặp chuyện đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đoán chắc Tiêu sau khi em xảy ra chuyện sẽ giở trò với Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử hận nhất người phản bội với lão ta, nên Tiêu Tứ chết hắn cũng liền mở một mắt nhắm một mắt.”
“Mấy năm này phần lớn bến tàu sòng bạc chỗ ăn chơi của Tiêu gia đều ở trong tay anh, hơn nữa anh bây giờ là con nuôi duy nhất của Tiêu gia, Tiêu lão gia tử khẳng định kiêng ky anh, thế nhưng, mấy ngày này chỗ Tiêu lão gia tử quá mức an tĩnh, lão ta chung quy vẫn luôn cảm thấy anh đang tính toán thứ gì.”
“Tiêu Thành, Tiêu lão gia tử có nói gì với anh hay không?”
Ngày ấy Diệp Linh gọi điện thoại cho Tiêu Thành, Tiêu Thành liền đoán được đã xảy ra chuyện, cho nên anh đã sắp xếp trước khi nổ ô tô.

Mục tiêu của Tiêu Tứ là toàn bộ Tiêu gia, mấy năm này Tiêu lão gia tử coi trọng Tiêu Thành đã sớm gây nên lòng ghen ghét của Tiêu Tứ, Tiêu Thành vừa mắt tung tích, Tiêu Tứ ngoại trừ long trời lỡ đất tìm Tiêu Thành ở ngoài, còn ở sau lưng Tiêu lão gia tử thu lại rất nhiều địa bàn, đây thật sự đã là phạm đến tối ky của Tiêu lão gia tử, chạm đến điểm mắu chốt.


Tiêu lão gia tử đôi với con nuôi của mình vẫn là nguyên tắc như vậy – ta có thể bố thí cho mày, nhưng mày không thể chạm tay đến chỗ của tao.

Tiêu Thành hiểu rất rõ hai người Tiêu lão gia tử và Tiêu Tứ kia, nên trước khi sự việc xảy ra anh đã sai người theo dõi gắt gao Tiêu Tứ, bắt lại tất cả chứng cứ của Tiêu Tứ.

Tô Tiểu Đường không thể nghi ngờ là người hiểu rõ Tiêu Thành nhất, bởi vì vậy lúc thôn núi, nếu Tô Tiểu Đường không giết Tiêu Tứ thì Tiêu Thành cũng sẽ động thủ.

Tiêu Tứ, không giữ được nữa rồi.

Tiêu Tứ đã sớm nằm trong danh sách phải chêt của Tiêu Thành.

Sau đó Tiêu Thành lại mang theo Tô Tiểu Đường trở về Hồng Kông, trực tiếp cắn ngược lại Tiêu Tứ một ngụm, nói Tiêu Tứ vì độc chiếm Tiêu gia mà hãm hại anh, bởi vì cái tin nhắn “Tiêu Thành là Diệp Minh” kia không tra được bất kỳ dấu vết gì, cộng thêm Tiêu lão gia tử không gì sánh được thống hận hành vi kia của Tiêu Tứ, cho nên việc này cũng sẽ không đào sâu nữa, tất cả gió êm sóng lặng.


Song Tô Tiểu Đường biết, Tiêu lão gia tử nhất định là có tính toán riêng.

Ngón tay bóp mi tâm của Tiêu Thành dừng một chút, anh mở mắt ra, ngẳng đầu nhìn sang hướng Tô Tiểu Đường, cô gái đang pha trà, đôi mắt hạnh phân rõ trăng đen nhìn anh, con mèo nhỏ kia dính vào bên chân cô, hướng về phía anh kêu vài tiếng“meo meo”.

Anh nhớ kỹ, kế hoạch của anh chưa từng nói qua với cô.

Thế nhưng, cô đã sớm suy luận ra, hơn nữa còn không sai một ly.

Cô thấy rõ thế sự, nhưng tâm tư lả lướt lại kín đáo.

Tiêu Thành lắc đầu: “Không có.”
“Không có?” Tô Tiểu Đường nghi cngowf quan sát Liễu Tiêu Thành hai mắt: “Tiêu lão gia tử thực sự không nói gì với anh?”
Cái này không giống với cách hành sự của con cáo già Tiêu lão gia tử kia mà nhỉ.

Tiêu Thành không định nói, về chuyện Tiêu lão gia tử muốn gả con gái cưng của mình cho anh không cần phải cho cô biết, anh câu đôi môi mỏng: “Em cảm thấy Tiêu lão gia tử sẽ nói cái gì với tôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui