Nếu như người phụ nữ kia không xinh đẹp, cô nhất định sẽ chê cười anh thỏa thê, chê cười anh… còn quá non xanhl Trong rạp chiêu bóng.
Diệp Linh không quên chính sự, nên cô nhón chân lên nhìn chung quanh: “Này, kỳ quái, Vương Ny Nhi sao còn chưa tới?”
Cố Dạ Cẩn hẹn Vương Ny Nhi xem phim, Vương Ny Nhi hẳn phải cưỡi hỏa tiễn bay tới rồi chứ!
“Lát nữa cô ta tới ngay, tôi đi mua vé xem phim, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng chạy loạn.” Cố Dạ Cần đưa cô ngồi trên khu ghế chờ, còn muốn đội một cái mũ lưỡi trai vào trên đầu của cô, lại đeo lên khẩu trang cho cô.
Như vậy cô chỉ lộ một đôi mắt ở bên ngoài, song đôi mát của cô quá đẹp, đen láy lại sóng sánh ánh nước, vô cùng câu người.
Cố Dạ Cần còn chưa hài lòng, lại hạ thấp mũ lưỡi trai xuống rồi, hận không thể giấu cô đi.
Diệp Linh mặc anh thao túng, còn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế: “Anh đi đi, tôi sẽ không chạy loạn, ở chỗ này chờ anh.”
Cô cũng không dám chạy loạn, ở đây rất đông người, ngày hôm nay cũng không biết chiếu phim gì, toàn bộ sảnh phim đều chật cừng, đầy đầu người đen thùi lùi.
Có Dạ Cần đi mua ves.
Anh mát Diệp Linh chăm chú đi theo bóng lưng anh, anh trong đám người có vẻ phá lệ nổi bật, anh vốn đã tuần mỹ như ngọc, khí độ phi phàm, cộng thêm khí tức mỏng lãnh cấm dục đã sớm“xoát” hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cô gái trẻ.
Có đôi tình nhân bên cạnh Diệp Linh, hai mắt cô gái đã dâng đầy trái tim nhìn Cố Dạ Cẩn: “Wow, anh mau nhìn, người đàn ông kia đẹp trai quá đi mắt.”
Bạn trai cô gái không vui: “Anh ta đẹp trai, vậy anh thì sao? Anh hỏi em, anh ta đẹp trai, hay là anh đẹp trai.”
Cô gái: “Đương nhiên là… anh ta đẹp trai rồi…”
Bạn trai tức giận đứng phắt dậy: “Vậy em đi xem phim với anh ta đi! Anh về.
Cô gái nhanh chóng đuổi theo: “Này, anh đừng đi mà, chờ em một chút…”
Diệp Linh nhìn đôi tình nhân giận dỗi biến mắt trong tầm mắt của mình, cô thở dài một cái, A Sinh này thực sự là yêu nghiệt mà.
Rất nhanh Cố Dạ Cần đã trở về, ngoại trừ hai tờ vé xem phim, trong tay còn bắp rang bơ.
Diệp Linh kinh ngạc, cô luôn cảm thấy người như Cố Dạ Cẩn tự mình xếp hàng mua vé xem phim cũng rất kỳ quái rồi, anh còn mua cả bắp rang bơ.
“Anh mua bắp rang bơ luôn hả?”
“Không muốn ăn?” Cố Dạ Cần đưa bắp rang bơ cho cô.
Diệp Linh lắc đầu: “Bắp rang bơ này anh mua cho Vương Ny Nhi đúng không! Đồ của Vương Ny Nhị, tôi không thèm ăn đâu.”
Anh thật đúng là diễn mà cũng làm bài bản thật, xem phim thì thôi, còn mua bắp rang bơ, anh là cảm thấy Vương Ny Nhi còn chưa đủ thích anh hả!?
Cố Dạ Cần cảm thấy buồn cười, song anh cũng không nói gì, mà vươn tay nắm tay cô: “Đi, đi xem phim thôi.”
“Anh mau buông tay, tôi không muốn anh nắm tay!” Diệp Linh muốn rút tay mình về, người này… sao lại tùy tiện nắm tay con gái thế chứ…
“Đông người, đừng quậy!” Cố Dạ Cần chẳng những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt bàn tay nhỏ mềm như không xương bé của cô trong lòng bàn tay của mình hơn.
Hiện tại đã bắt đầu soát vé, thật sự rất nhiều người, Diệp Linh sợ người khác đụng vào bụng mình, nên thực sự không dám quậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...