Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Cố Dạ Cẩn nhìn cô một cái, sau đó từ trong ngón tay cô rút ra ống tay áo của mình, cũng không quay đầu lại rời đi.
Anh đi rôi.
Khi Diệp Linh đi ra chỉ thấy được đuôi xe kiêu ngạo xinh đẹp của anh, còn có bụi cát văng lên phía sau.
“Linh Linh à, A Sinh bỏ đi là thế nào?”
“A Sinh không muốn giúp bọn chị đúng không, vậy tiểu Phương làm sao bây giờ? Tiểu Phương của tôi!”
Thím đó trắng bệch mặt đặt mông ngồi liệt trên mặt đất.
Diệp Linh nhanh chóng đi đỡ thím: “Chị à, chị đừng sốt ruột quá, chúng ta nghĩ cách khác.”
“Còn có cách nào khác nữa chứ, cuộc sống này xem như đã chấm dứt.” Thím đó bắt đầu rơi nước mắt.
Diệp Linh cũng khó chịu theo, cô cũng sắp làm mẹ rồi, nếu có người thương tổn con gái của cô, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.
“Chị ơi…” Diệp Linh muôn nói chuyện, thế nhưng lúc này “ding” một tiếng kèn ô tô vang lên, Maybach của Cố Dạ Cần lại đã trở về, đang chạy nhanh đến.
“Là A Sinh!”
“A Sinh đã trở về!”
“Thật tốt quá, A Sinh nhất định muốn giúp chúng ta, Tiểu Phương được cứu rồi!”
Diệp Linh ngắng đầu, chỉ thấy Maybach ngừng lại, Cố Dạ Cẩn kéo ra cửa xe, anh thực sự đã trở về.
Mang đến tất cả hy vọng.
Hai mát Diệp Linh đêu sáng lên, giông như vệt sao lốm đốm lóe lên đầy trời, cô nhanh chân chạy tới hướng Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn bước dài mà đến, vươn cánh tay tráng kiệnđỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn đang chạy như điên tới của cô: “Chạy cái gì, tôi đã nói mấy lần rồi, không cho phép chạy, chạy ngã thì làm sao?”
Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, mừng rỡ: “A Sinh, tại sao anh lại trở về, anh có phải đã đồng ý giúp chúng tôi hay không?”
Cố Dạ Cẩn nhấp một cái môi mỏng, vẫn có chút không vui: “Lên xe.”
“Lên xe? Đi đâu?”
“Không phải nói muốn đi hẹn hò sao?”
Đúng đúng đúng, hẹn hò hẹn hò, Diệp Linh đi tới bên cạnh xe: “A Sinh, vậy chúng ta đi nhanh đi.”
“Em Linh Linh à…” Mấy thím có chút lo lắng, muốn căn dặn Diệp Linh vài câu.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn tiến lên một bước, dùng bả vai bằng phẳng chắn Diệp Linh phía sau mình, anh trầm giọng đạm mạc nói: “Lát nữa sẽ có người đưa Tiểu Phương về.”
Thật vậy chăng?
Mấy thím có chút không thể tin được, đây chính là Vương Hạo con trai độc nhất của Vương gia, nếu như đắc tội với Vương gia, rất nhiều người phải bị liên lụy.
Mấy thím lần nữa nhìn về phía Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần nhàn nhạt bỏ lại một câu nói liền quay người lên xe sang trọng, đôi tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền đặt tại trên tay lái đánh rẽ, xe sang lần nữa biến mắt trong tầm mắt.
Trong xe.
Cố Dạ Cần mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước: “Em muốn đi đâu hẹn hò?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...